Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 301 : Bí thư Tỉnh ủy Vinh rất chú ý chuyện này
Ngày đăng: 01:14 22/04/20
Kỹ xảo này của Tống Mân Nhạc Tây Đình làm sao mà nhìn không ra, lập tức cười nhạt một tiếng nói:
- Bí thư Tống, tôi cảm thấy việc này mấu chốt chính là thái độ bản thân đồng chí Phạm Hồng Vũ.
Phó bí thư Lý tức giận không hài lòng, hừ một tiếng nói:
- Chủ tịch thị xã Nhạc, tôi đây không rõ Thị ủy xử lý một cán bộ cơ sở còn cần nghe ý kiến của người đó sao? Sai lầm thì chính là sai lầm. Thái độ tốt cũng phải xử lý, thái độ không tốt lại càng phải xử lý. Hơn nữa tôi cho rằng, thái độ của Phạm Hồng Vũ kỳ thật đã rất minh bạch, cậu ta căn bản là một người không có thái độ tốt.
Lúc này, hắn ta còn đang bận dẫn bạn gái đến Hồng Châu du hí.
Trong mắt còn có lãnh đạo Thị ủy và UBND thị xã sao?
Lục Nguyệt lập tức nói:
[CHARGE=3]- Bí thư Lý nói thật sự có đạo lý, tôi hoàn toàn đồng ý. Chuyện này sau khi phát sinh, tôi đã có tìm đồng chí Phạm Hồng Vũ nói chuyện qua. Thái độ của cậu ta có thể nói là rất ác liệt, căn bản không chịu nhân ra sai lầm nghiêm trọng của mình mà còn hết sức già mồm át lẽ phải.
Trong mắt các vị lãnh đạo hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hóa ra là còn có chuyện này!
Tuy nhiên, mọi người cũng không hoài nghi lời nói của Lục Nguyệt. Căn cứ vào tính cách của Phạm Hồng Vũ mà phân tích, chuyện này hoàn toàn là có. Không cần nói Lục Nguyệt đảm nhiệm chưa lâu, uy vọng chưa có, ngay cả Tống Mân chỉ sợ cũng không dọa được Phạm Hồng Vũ.
Nhạc Tây Đình cũng không phản bác được.
Bảo ông ta vì Phạm Hồng Vũ theo lý mà cố gắng thì không thành vấn đề, nhưng trực tiếp giương thương múa kiếm với Lục Nguyệt thì Nhạc Tây Đình không có chuẩn bị tâm lý thật tốt. Dù sao Lục Nguyệt lai lịch cũng quá kinh người, không phải với một vị trí Chủ tịch thị xã như ông thì có thể chống lại được. Thực chọc giận Lục Nguyệt, chỉ cần cha của y phát một câu, chỉ sợ Nhạc Tây Đình phải chạy lấy người rồi.
Đương nhiên, cũng không cần lo lắng. Lục Thành Đống cũng sẽ không dễ dàng làm như vậy. Mưu sĩ của lãnh đạo trung ương mà trực tiếp can thiệp vào an bài nhân sự phía dưới, hơn nữa rõ ràng là thiên vị con cháu của mình thì ảnh hưởng sẽ không tốt.
- Bí thư Tống, tôi muốn bài văn này của Phạm Hồng Vũ được phát biểu trên Nhật báo Quần Chúng.
Trầm ngâm một chút, Nhạc Tây Đình chậm rãi nói.
Chỉ một câu nói nhưng hội hàm thật phong phú.
Nhật báo Quần Chúng là báo Đảng có quyền uy nhất, có địa vị rất cao trong hệ thống tuyên truyền trong cả nước. Nếu một cán bộ cơ sở trong Nhật báo Quần Chúng phát biểu một bài văn, chứng minh quan điểm của mình mà phải chịu xử phạt nghiêm khắc thì chỉ sợ là không được hợp lý. Cho dù quan điểm của Phạm Hồng Vũ là sai lầm, nguy hiểm nhưng có phải vì vậy mà truy cứu luôn trách nhiệm của Nhật báo Quần Chúng hay không?
Các người làm quan thật không tốt!
Đây đối với uy vọng của Nhật báo Quần Chúng cũng là một sự tổn hại.
- Bí thư Lương, xin chào!
Tống Mân giọng điệu trong nháy mắt trở nên khá kính cẩn, tinh thần cũng phấn chấn hơn.
- Tiểu Tống, Phạm Hồng Vũ sao lại như thế?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không hài lòng của Lương Quang Hoa, vừa nghe là dùng đến giọng điệu chất vấn.
- Bí thư Lương…
Trong khoảng thời gian ngắn, Tống Mân cũng không biết nên trả lời như thế nào.
- Tiểu Tống, cậu hiện tại ý nghĩ không được tỉnh táo.
Không đợi Tống Mân đáp lại, Lương Quang Hoa đã phát tác, lớn tiếng quát lớn. Loại tính cách này của Lương Quang Hoa, càng là người thân cận thì lại càng không chú ý đến tìm từ.
- Cậu có phải hay không nghĩ đến Lương Quang Hoa tôi già rồi, lập tức có thể về hưu nên muốn lừa gạt tôi? Nói cho cậu biết, cậu đừng quá ngây thơ, việc này không đơn giản như vậy đâu.
Lương Quang Hoa nộ khí xung thiên.
Tống Mân giật mình kinh hãi, vội nói ngay:
- Bí thư Lương, xin ngài nghe tôi giải thích. Đó không phải là suy nghĩ của tôi. Tôi tuyệt đối không bao giờ có suy nghĩ như vậy, ngài ngàn vạn lần không nên hiểu lầm.
- Tôi hiểu lầm? Được, tôi hỏi cậu, Phạm Hồng Vũ bây giờ đang làm gì? Cậu ta có phải đã xin nghỉ phép đi Hồng Châu rồi không? Tiểu Tống, cậu đang suy nghĩ gì chứ? Cậu có phải là sợ cậu ta? Cậu có phải hay không là đang sợ Phạm Hồng Vũ?
Lời này tương đối rất nghiêm trọng.
Tống Mân hai hàng lông mày cau lên.
Tuy rằng Lương Quang Hoa là người có ơn với ông nhưng nói như thế cũng không tránh khỏi quá mức. Tống Mân bây giờ không phải là Tiểu Tống lúc trước, đường đường là Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy, tổng cũng phải có tôn nghiêm của mình.
Tống Mân không lên tiếng, Lương Quang Hoa tự nhiên biết tâm tư của ông, lập tức cười lạnh một tiếng:
- Tiểu Tống, cậu có suy nghĩ đó hay không tôi rất rõ. Tuy nhiên, tôi muốn nói cho cậu biết, cậu đừng quá ngây thơ. Vừa rồi, Bí thư Tỉnh ủy Vinh vừa gọi điện thoại cho tôi. Ông ấy rất chú ý đến việc này. Hiểu chưa? Bí thư Vinh rất chú ý đến việc này, cậu hãy suy nghĩ lại thật kỹ đi.
Lương Quang Hoa nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Tống Mân ngơ ngác nghe tiếng u u của máy dập, mặt và cổ đều đầy mồ hôi.