Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 308 : Phó chánh văn phòng Ủy ban Mặt trận Tổ quốc thị xã

Ngày đăng: 01:14 22/04/20


Ở tỉnh bốn ngày, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ ngồi cùng xe đi về Ngạn Hoa.



Theo ý của Phạm Hồng Vũ, hắn còn muốn ở lại thêm hai ngày, để đi dạo phố cùng Cao Khiết, mới đi được có một ngày, chưa đủ “đã”. Nhưng “âm mưu quỷ kế” khi đi dạo của đồng chí Phạm Hồng Vũ đã được thực hiện, đôi tay nhỏ bé mềm mại của Cao Khiết, một khắc hắn cũng không bỏ ra, Cao Khiết cũng không phản đối.



Đồng chí Phạm Hồng Vũ đắc ý, cười đùa nói hươu nói vượn – Quan trường thất bại, tình trường thành công.



Sở dĩ phải về vội vã như vậy là vì Tống Mân đích thân gọi điện cho hắn. Tống Mân nói khá khách khí, mời hắn về địa khu Ngạn Hoa sớm, ông ta có việc muốn nói với hắn một chút.



Rất hiển nhiên có người không chịu nổi nữa, không ccho phép Phạm Hồng Vũ kéo dài vô thời hạn như vậy.



Về đến Ngạn Hoa, cũng đã đến giờ ăn tối, Phạm Hồng Vũ không vội vàng đến gặp Tống Mân, mà cùng với Cao Khiết đi ăn tối đã, rồi đăng ký một phòng trong nhà khách Thị ủy, gọi điện cho Tống Mân thông báo hành tung của mình. Tống Mân cũng không yêu cầu hắn đến yết kiến giữa đêm khuya, chỉ nói nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai rồi nói.



[CHARGE=3]Đêm nay, Phạm Hồng Vũ ngủ rất ngon, ai cũng không đi gặp.



Sáng sớm ngày hôm sau, Phạm Hồng Vũ ăn bốn cái bánh bao, một bát mì thịt băm, tinh thần phấn chấn, đi bộ đến trụ sở Thị ủy. Dọc đường đi gặp không ít người quen, ai cũng mỉm cười chào hỏi hắn, không giống thời gian trước, chỉ muốn trốn tránh hắn.



Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, đây cũng là một loại “thông cảm”



Đồng chí Phạm Hồng Vũ lập tức sẽ xui xẻo, mọi người không muốn ném đã xuống giếng nữa, mà muốn tỏ ra quan âm an ủi hắn một chút. Đương nhiên, trong chuyện này không ít người là quan tâm thật sự, chẳng qua vì bài phát biểu trên Quần Chúng nhật báo mà bị đen đủi như vậy. Cá biệt, có những người hiểu rõ nội tình còn bất bình thay Phạm Hồng Vũ, cho rằng đây hoàn toàn là Lục Nguyệt ôm hận trả thù. Lục Nguyệt nhậm chức không lâu đã muốn điều Phạm Hồng Vũ đến Văn phòng Thu hút đầu tư làm Chủ nhiệm, Phạm Hồng Vũ từ chối, nên Lục Nguyệt vẫn ôm tức giận trong lòng.



Thời gian trôi qua, đã có rất nhiều người nhận rõ nhân cách thật sự của Lục Nguyệt. Phó Chủ tịch thị xã Lục bề ngoài thì khiêm tốn, nhưng bên trong thì lại không như thế, ai dám ngỗ nghịch với y, y sẽ không tha cho kẻ đó.



Phạm Hồng Vũ mỉm cười, gật đầu đáp lễ với mọi người, với người giáp mặt, còn đứng lại nói chuyện vài ba câu, không hề tỏ vẻ sợ hãi hay uể oải.



Mọi người âm thầm kinh ngạc.



Hay là Phạm Hồng Vũ không biết thị xã đã có quyết định xử lý hắn?



Có lẽ khả năng này là không lớn.



Phạm Hồng Vũ là ái tướng của Khâu Minh Sơn, là con trai của Phạm Vệ Quốc, không nói đến cái khác, ít nhất tin tức sẽ không bế tắc như vậy. Chỉ có thể nói, Phạm Hồng Vũ tỏ ra bình tĩnh như vậy, đó chính là phong độ của đại tướng, Thái sơn sụp đổ trước mắt mà không kinh sợ.



Phạm Hồng Vũ chậm rãi đi vào phòng làm việc của Tống Mân.




Trước đó không lâu điều Cao Khiết đi, hiện tại lại điều tiếp Phạm Hồng Vũ, thị trấn Phong Lâm sẽ lâm vào tình cảnh rắn mất đầu. Phạm Hồng Vũ cố nhiên bướng bỉnh không chịu khuất phục, cần phải dạy cho một bào học, ngọn cờ “Hình thức Phong Lâm” không thể đổ đợc. Lời này của Tống Mân, nói ra khá chân thành.



Phạm Hồng Vũ mỉm cười, nói:



- Bí thư Tống, tôi tin tưởng thị xã đã suy xét toàn diện rồi chứ?



- Tôi muốn nghe ý kiến của cậu, dù sao đối với tình hình của thị trấn Phong Lâm cậu hiểu rõ nhất mà.



Tống Mân kiên trì.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Bí thư Tống, quá khen rồi, ở thị xã chúng tôi còn có một người nữa, còn hiểu rõ tình hình thị trấn Phong Lâm hơn cả tôi nữa.



- Ồ, là ai?



- Cao Khiết!



Đồng tử Tống Mân co rút lại một chút.



Người này đầu óc gì vậy?



Phạm Hồng Vũ cười cười, chậm rãi đứng lên, nói:



- Bí thư Tống, lúc nào thì tôi đi làm ở cơ quan mới?



- À…càng nhanh càng tốt, càng nhanh càng tốt.



Một lúc sau, Tống Mân mới phục hồi tinh thần lại, luôn miệng nói, cũng không kìm nổi đứng dậy. Nhìn ánh mắt của Phạm Hồng Vũ, không ngờ lại xuất hiện vẻ sợ hãi nhanh như vậy.



Điều gì khiến ông ta giật mình như vậy?