Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 317 : Đều xuất thủ
Ngày đăng: 01:14 22/04/20
Phạm Hồng Vũ bị khẩn cấp triệu hồi về thị xã.
Sự tình phát triển như vậy nằm trong dự liệu của Phạm Hồng Vũ. Liên tiếp mấy ngày, Nhật báo Quần Chúng, Nhật báo Dương Quang, tập san Hào Giác và các hãng truyền thông trung ương khác đều đăng bài văn ủng hộ Lục Thành Đống.
Những bài văn này đều xuất xứ từ chuyên gia lý luận cao tay nhất của quốc nội. Địa vị trong giới lý luận của những chuyên gia này so sánh với Lục Thành Đống chỉ có cao hơn chứ không thấp. Một đám đại danh đỉnh đỉnh như tiếng sấm bên tai. Mọi người đều đồng thanh đồng ý quan điểm của Lục Thành Đống. Trước mắt những thế lực bảo thủ đã ngẩng đầu. Những tư tưởng, quan điểm quấy nhiễu tư tưởng cải cách mở cửa đã bắt đầu trồi lên mặt nước, phất cờ hò reo.
Địa khu Ngạn Hoa lập tức bị trấn trụ.
Loại tình hình này rất nhiều cán bộ lão thành tuyệt không xa lạ gì.
Trước khi trận phong ba lớn phát sinh, dư luận luôn đi trước. Những tiếng nói của các cấp quan trọng đã chứng minh phong ba lớn đã gần ngay trước mắt, lập tức sẽ bùng nổ.
[CHARGE=3]Vốn đại phong ba phát sinh ở đô thị lớn tại phương bắc xa xôi, so với địa khu Ngạn Hoa thì chẳng có liên hệ gì quá lớn. Mọi người tuy rằng có chú ý nhưng lại không quá mức khẩn trương.
Không tới phiên thôi!
Nhưng lần này lại không giống với, đối tượng bị bác bỏ đang ở tại thị xã Ngạn Hoa.
Bí thư Đảng ủy thị trấn trẻ nhất trong toàn tỉnh, nhất đẳng công thần trong hình thức Phong Lâm, người sáng lập, mở đường xây dựng nông thôn mới.
Những thành tích chói mắt đó trước mặt quyền lực tuyệt đối chính thức thì không đáng giá nhắc tới, nhưng Phạm Hồng Vũ quan hệ giữa người và người lại không thể không khiến người coi trọng. Mọi người rõ ràng ý thức được có lẽ trận phong ba lớn này sẽ bắt đầu từ địa khu Ngạn Hoa. Địa khu Ngạn Hoa đã trở thành điểm bùng nổ chính trị lớn nhất trong toàn cục.
Nói một cách khác, Bí thư Lương và Chủ tịch địa khu Khâu cũng đã đến lúc kết thúc rồi.
Đây cũng chính là đại sự liên quan đến lợi ích của rất nhiều cán bộ Ngạn Hoa.
Thị trấn Phong Lâm cũng đang náo loạn lật trời. Tờ báo Đảng đã được đưa đến phòng Đảng chính. Mọi người không còn tâm trạng công tác, đều đang đợi một kết quả, rốt cuộc Bí thư Phạm sẽ như thế nào?
Bây giờ còn có thể lấy thân phận Phó chánh văn phòng Mặt trận Tổ quốc đến đến thị trấn Phong Lâm chủ trì công tác nữa hay không?
Phó chủ tịch thị xã Lục lần trước tự mình đuổi tới Phong Lâm, kết quả bị xấu mặt trở về. Hiện tại truyền thông trung ương đều lên tiếng, y sẽ tiếp tục tha thứ nữa không?
Nếu không phải Phạm Hồng Vũ cứng rắn đè nặng, chỉ sợ công việc trong thị trấn bình thường không thể triển khai rồi.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười. Chỉ cần nghe bước chân là biết Lục Nguyệt đang đến. Lục Nguyệt đã đem tất cả những thủ đoạn nhỏ trong quan trường ra ngoài, cũng giống như Lục Thành Đống, mình trần ra trận.
Có lẽ, Chủ tịch thị xã Lục cảm thấy mình nắm chắc thắng lợi trong tay nên không cần dùng đến những thủ đoạn nhỏ nữa.
Nắm trong tay quyền lực tuyệt đối, còn cần gì dùng quyền mưu cơ biến nữa chứ.
Trong phòng hội nghị đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
Tất cả các cán bộ tham dự hội nghị đều sửng sốt, vội vàng chăm chú nhìn kỹ, hóa ra người dẫn đầu vỗ tay chính là Phó chủ tịch Văn. Sau một chút sững sờ, các cán bộ cũng vỗ tay, tuy nhiên tiếng vỗ tay rất thưa thớt, không đủ nhiệt liệt.
- Hoan nghênh Chủ tịch thị xã Lục!
Phó chủ tịch Văn không nhìn ánh mắt quái dị của những cán bộ khác, tươi cười ra mặt tiếp đón, vỗ tay đến phá lệ hăng say.
Một số vị Phó chủ tịch lớn tuổi trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt.
Lão Văn là một trong những vị chủ tọa trẻ nhất của Mặt trận Tổ quốc, chỉ hơn năm mươi tuổi. Hai năm trước từ một bình thường Khu ủy thăng nhiệm lên vị trí này. Khi đến cái tuổi này rồi còn muốn trở thành lãnh đạo thực quyền cấp phó thì khó khăn hơi lớn. Vốn đây là một cương vị mang tính dưỡng lão, nếu không kiêm nhiệm chức Chánh văn phòng Mặt trận Tổ quốc thì đây chính là tính chất dưỡng lão hoàn toàn rồi.
Nhưng cái này cũng không tỏ vẻ con đường làm quan của Phó chủ tịch Văn sẽ dừng lại đây. Hiển nhiên, Hạ Uy tuổi đã gần bảy mươi rồi, chuyện lui xuống hoàn toàn chỉ là sớm hay muộn. Sau khi Hạ Uy chính thức về hưu, ông ta thuận thế thăng nhiệm Mặt trận Tổ quốc khả năng là không nhỏ. Ai nấy đều thấy được, Lục Nguyệt tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng bây giờ đã trở thành một nhân vật hết sức quan trọng của thị xã Ngạn Hoa, thậm chí là địa khu Ngạn Hoa. Một khi ván cờ chính trị đã được xác định, Lục Nguyệt vô cùng có khả năng tiến thêm bước nữa.
Lúc này làm tốt quan hệ với Chủ tịch thị xã Lục, tuyệt đối là không sai. Có thể xóa chữ “phó” đằng trước hay không thì còn phải xem Lục Nguyệt có hỗ trợ hay không? Nếu thật là lấy được niềm tin của Lục Nguyệt, cho dù an bài cho lão Văn một chức Phó chủ tịch thị xã thực chức cũng là có khả năng.
Tồn tại tâm tư như vậy, biết rõ Hạ Uy sẽ rất không vui, nhưng lão Văn cũng bất chấp.
Trong số đám lão già này mọc lên những ngôi sao chính trị mới, ai nặng ai nhẹ, lão Văn đắn đo rất rõ ràng.
- Chủ tịch thị xã Lục, mời sang bên này.
Lão Văn hơi cong lưng xuống, đi theo bên cạnh Lục Nguyệt, liên tiếp nói, trực tiếp xem mình là người hầu của Lục Nguyệt.
Lục Nguyệt mỉm cười gật đầu.