Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 345 : Cha vợ
Ngày đăng: 01:15 22/04/20
- Chú Cao, vậy chú đồng ý không?
Ma xui quỷ khiến, Phạm Hồng Vũ liền cứng đầu cứng cổ hỏi một câu.
Cao Hưng Hán hừng lạnh một tiếng nói:
- Tôi nếu không đồng thì các người sẽ đồng ý sao?
Lời này tuy khó nghe nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Tôi nếu quấy nhiễu, tất các người nhất định sẽ phản kháng. Người trẻ tuổi bây giờ, chịu ảnh hưởng rất nhiều từ tiểu thuyết của Quỳnh Giao, đem tình yêu ra so sánh còn lớn hơn trời. Dưới tình huống tìm không thấy kẻ thù chân chính, tự động tự giác đem cha mẹ ra làm “quân xanh” để thỏa mãn tâm lý phản nghịch của mình.
Phạm Hồng Vũ liền ngượng ngùng, thầm nói:
- Cháu đương nhiên là không đồng ý rồi.
Cao Khiết gần như muốn hôn mê bất tỉnh.
Đúng là hai kẻ dở hơi?
Phạm Hồng Vũ vốn là kẻ dở hơi, nói xằng nói bật, còn bố nhà mình hiện tại là Bí thư Thành ủy kiêm Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, quyền cao chức trọng đấy.
Mẹ của Cao Khiết cười nói:
- Lão Cao, hôm nay làm sao vậy? Biết trêu đùa cùng với mấy đứa nhỏ à?
Cao Hưng Hán nghiêm túc nói:
- Anh không có nói đùa. Hiện tại có người chạy đến nhà anh, muốn cưới con gái của anh, anh đương nhiên phải làm rõ sự tình, không thể u mê như vậy.
Mẹ của Cao Khiết cười nói:
- Có chuyện gì mà anh không hiểu rõ chứ? Cho dù là như vậy, hiện tại người đang ở trước mặt anh, anh mau chào hỏi đi. Tiểu Phạm, cháu ngồi đi, ở đây nói chuyện với chú Cao. Ông ấy đang rất tịch mịch đấy.
Cao Khiết lập tức cười ra tiếng.
Cái gọi là biết chồng không ai bằng vợ, quyền cao chức trọng như Cao Hưng Hán, ngày bình thường có phải cô đơn hay không thì chỉ có vợ là hiểu rõ ràng nhất.
Cao Hưng Hán lại bất mãn, cả giận nói:
- Anh như thế nào mà tịch mịch chứ? Anh mỗi ngày công việc còn làm không xong, làm gì có chuyện tịch mịch.
- Với tài hoa của cậu, đến UBND tỉnh ủy làm việc thì tôi không lo lắng lắm. Cậu còn trẻ, hẳn là nên trải qua rèn luyện kinh nghiệm. Chủ tịch tỉnh Vưu an bài khá hợp lý. Tuy nhiên, cậu phải chú ý, hiện tại trong khoảng thời gian này, càng ở cơ quan lớn thì lại càng cẩn thận chú ý.
Vô tình, Cao Hưng Hán toát ra tâm ý của mình.
Người thanh niên này có thể trở thành con rể của Cao Hưng Hán, Cao Hưng Hán tất nhiên tâm tính đã điều chỉnh xong. Với biểu hiện thiên phú về chính trị và thủ đoạn cao minh của Phạm Hồng Vũ, ở cơ quan trau dồi kinh nghiệm là tất yếu. Chỉ cần không phạm phải sai lầm nghiêm trọng, tiền đồ một mảnh gấm vóc là điều tất nhiên.
Phạm Hồng Vũ khom người, kính cẩn nói:
- Vâng, cảm ơn chú Cao, mấy tháng nay, có Tiêu Lang chỉ điểm, lúc chính thức làm việc sẽ thích ứng.
Cao Hưng Hán khẽ gật đầu, chần chừ một chút, rồi mới lên tiếng:
- Đồng chí Vưu Lợi Dân năng lực không thể nghi ngờ, nhưng theo như lời cậu nói, ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh. Công tác trên từng cương vị cũng có cái khó khăn của nó. Nếu đến UBND tỉnh làm việc, tầm mắt nhất định phải điều chỉnh, phải học được cách nhìn nhận vấn đề theo hai hướng, tận khả năng suy xét toàn diện một chút.
Phạm Hồng Vũ liền có chút cảm động.
Cao Hưng Hán có thể ở trước mặt hắn trực tiếp nhận xét Vưu Lợi Dân, có thể thấy được ông ta trong lòng đã tiếp nhận hắn rồi, xem hắn như người một nhà.
Phạm Hồng Vũ đến UBND tỉnh, công tác bên cạnh Vưu Lợi Dân, đồng thời lại là con rể tương lai của Cao Hưng Hán, những cán bộ khác không khỏi đưa hai người vào trong cùng một trận doanh. Cái gọi là vòng tròn chính là hình thành từ chỗ này. Sự tình trọng đại, Cao Hưng Hán liền dặn dò vài câu.
- Vâng, chú Cao, cháu nhất định sẽ chú ý.
Cao Hưng Hán ừ một tiếng, hai mắt nhìn thẳng phía trước, lọt vào trong mắt một mảnh xanh ngắt.
Trên ban công trở nên khá im lặng.
Một lát sau, Cao Hưng Hán thu hồi ánh mắt, mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, trầm giọng nói:
- Cậu và Tiểu Khiết đã đưa ra quyết định, tôi và mẹ của con bé không phản đối. Tiểu Khiết tuy rằng khá tự lập, và chúng tôi cũng không nuông chiều nó. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, con gái thì chính là con gái. Nó và cậu khi ở cùng một chỗ thì không còn là Phó chủ tịch thị xã nữa mà chính là con gái của tôi, cậu hiểu chưa?
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười gật đầu nói:
- Chú Cao, cháu hiểu mà. Chú cứ yên tâm, cháu kỳ thật vẫn không xem Tiểu Khiết là lãnh đạo, cháu và cô ấy là chị em.
Trên mặt tràn đầy sự dịu dàng.
Lời này nghe ra tương đối kỳ lạ, nhưng Cao Hưng Hán lại hài lòng, thở phào nhẹ nhõm, giống như hoàn thành công tác lớn.