Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 371 : Bí mật Long Hổ quan

Ngày đăng: 01:15 22/04/20


Tiêu Lang chấm dứt điều tra nghiên cứu, trở lại làm thư ký, còn Phạm Hồng Vũ thì cũng trở lại trường Đảng tiếp tục học tập.



Học viên Phạm Hồng Vũ đã bỏ không ít tiết học, phải học bù lại, nếu không thì không thể lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp. Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ thật sự không phải một học viên chăm chỉ, vừa đến Chủ Nhật, hắn lại chạy ra ngoài, tuyệt đối không chịu lưu lại tham dự tiết học ôn tập.



Lần này sửa quy củ, thư ký Phạm không cưỡi xe đạp nữa, mà lái một chiếc xe Santana mới tinh, thẳng đến cục Công an thành phố Hồng Châu. Tại cổng Cục Công an có người đang chờ, là một gã chừng ba mươi tuổi, mặc áo phông hải quân màu lam, quần đùi, miệng ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt có chút lười biếng, dường như không nâng nổi tinh thần. Chỉ có điều trong hai mắt lại hiện lên một chút thần sắc lợi hại.



Chiếc xe Santana chạy nhanh tới trước, đậu bên cạnh gã thanh niên.



Gã thanh niên tiếp tục hút thuốc, mí mắt cũng không nâng một chút.



Cánh cửa thủy tinh kéo xuống dưới, Phạm Hồng Vũ thò đầu ra, cười nói:



- Diệp ca, định lực thật tốt!



Gã thanh niên lười biếng hút thuốc, đúng là Diệp Hữu Đạo, lúc này đang là đại đội trưởng đại đội hình sự cục Công an thành phố Hồng Châu.



Diệp Hữu Đạo không nói một tiếng, chuyển tới bên kia chiếc Santana, mở cửa xe, đặt mông ngồi vào vị trí lái phụ, phun ra vài vòng khói, cười nói:



- Chỉ bằng thủ đoạn này cũng làm tôi sợ, thật sự là quá coi thường Diệp Hữu Đạo tôi rồi, Trưởng phòng Phạm!



- Đúng thế, người nào không biết Diệp đại đội trưởng là chuyên gia hình sự, trải qua trăm trận chiến?



Phạm Hồng Vũ liền nịnh hót, hung hăng vỗ Diệp Hữu Đạo một kích nịnh bợ.



- Xe này không tồi! Ai cha, ở Ủy ban nhân dân tỉnh làm Trưởng phòng, suốt ngày đi theo lãnh đạo, chuyện gì mặc kệ, còn có thể lái xe xịn. Đám cảnh sát chúng tôi, xuất sinh nhập tử, một chiếc xe Jeep cũ nát còn không có.



Diệp Hữu Đạo một chút cũng không thèm nể mặt, rung đùi đắc ý than thở lên.



- Như thế nào, tới tỉnh rồi mà vẫn chiếc xe Jeep cũ nát?



Phạm Hồng Vũ cười hỏi.



Diệp Hữu Đạo tiếp tục lắc đầu, nói:



- Trưởng phòng Phạm, cậu ngàn vạn lần miễn bàn chuyện này. Cậu nhắc tới, tôi lại tức. Được, lúc này xem như bị cậu lừa. Tôi lúc đầu cũng nghĩ ở tỉnh thành khẳng định so với Ngạn Hoa mạnh hơn, mỗi ngày hảo tửu thịt ngon không nói, ít nhất xe có thể là loại tốt. Ai biết, cục Công an thành phố Hồng Châu so với Ngạn Hoa chúng ta còn nghèo hơn. Toàn bộ đại đội 2, ngay một chiếc xe Jeep cũ nát mà cũng phải xin năm lần bảy lượt... Sớm biết rằng như vậy, thật không nên nghe cậu lừa dối điều đến nơi đây.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Được rồi, được rồi, anh lải nhải gì chứ? Thật muốn lái xe xịn, tôi đây sẽ tặng xe cho ngươi.



Diệp Hữu Đạo lập tức tinh thần tỉnh táo, ngồi thẳng người, nói:



- Tặng xe cho tôi? Chưa chắc xe này là của cậu? Vẫn là câu nói đó, ở Ủy ban nhân dân tỉnh làm Trưởng phòng thật sự quyền lực lớn như vậy, Santana tùy tiện tặng người?
- Chủ quản Long Hổ quan Trương Thiên Sư bắt đầu cuộc sống hàng ngày ở đây.



- Bắt đầu cuộc sống hàng ngày ở đây? Cậu nói Trương Thiên Sư ở nơi này? Diện tích Tĩnh Tâm Trúc nhìn qua so với chính điện bên ngoài còn muốn rộng lớn hơn. Ông ta phải dùng tới nơi ở lớn như vậy sao?



Phạm Hồng Vũ liền giơ ra ngón tay cái.



Cảnh sát hình sự chính là cảnh sát hình sự, năng lực quan sát quả nhiên không phải là dùng để trưng cho đẹp. Diệp Hữu Đạo đã liếc thấy ra dị thường.



- Trong này, không chỉ chiếm đất rộng lớn đơn giản như vậy, đây chính là một cái nhà khách. Nhưng nhà khách này, cũng không phải tùy tiện người nào cũng đều có thể đi vào. Muốn vào gặp Trương Thiên Sư, phải bỏ ra mười ngàn.



- Bao nhiêu?



Diệp Hữu Đạo lên tiếng kinh hô, đôi mắt trợn tròn, hoàn toàn không dám tin.



- Mười ngàn!



- Cậu nói đùa gì vậy?



Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười, nói:



- Tôi thực không có nói đùa, chính là giá như vậy. Tôi đã nói với anh, cho dù anh đồng ý giao mười ngàn đồng, Trương Thiên Sư cũng không chắc đồng ý gặp anh. Anh còn phải là một danh nhân, nếu không thì là một mỹ nữ.



- Không có khả năng! Cướp ngân hàng đấy!



Diệp Hữu Đạo lắc đầu liên tục, giống như đánh chết cũng không chịu tin.



Phạm Hồng Vũ đang muốn nói tiếp, lại chỉ thấy một đoàn người từ cánh cửa hình trăng lưỡi liễm của Tĩnh Tâm Trúc đi ra, đi trước là một người ngoài năm mươi tuổi tuổi, áo sơ mi trắng, quan uy nghiễm nhiên.



- Này, đây là...!



Diệp Hữu Đạo lập tức há to miệng..



- Đúng vậy, anh cũng nhận ra, chính là ông ta.



Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, thản nhiên nói.



Một gã bộ dạng đạo sĩ hơn bốn mươi tuổi cùng quan nhân đi ra cửa, mặt mỉm cười, cũng là thần thái nghiễm nhiên, ở trước mặt quan lớn không có chút thái độ ăn nói khép nép nào.



Theo sau bên cạnh quan lớn là một vị thư ký khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, cũng áo sơ mi trắng, giày da bóng lưỡng, cũng là người quen biết cũ của Phạm Hồng Vũ. Chỉ có điều lúc này, đồng chí thư ký lưng còng xuống, nét mặt tươi cười, hoàn toàn không có sự kiêu căng. Đồng chí thư ký giờ này khắc này, lực chú ý toàn bộ đặt ở trên người quan lớn, làm sao mà để ý ở cách đó không xa có đôi mắt giấu ở kính râm, lạnh lùng theo dõi y.



Một ý cười châm chọc, dần dần hiện lên khóe miệng Phạm Hồng Vũ.