Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 428 : Chủ nhiệm Trương, Trưởng phòng Lục
Ngày đăng: 01:15 22/04/20
- Tiểu Phạm, cải chính với cậu một chút, là Chủ nhiệm Trương, Trưởng phòng Lục.
Không ngờ Trưởng phòng vừa dứt lời, Chủ nhiệm Trương liền thản nhiên nói, thần sắc không hề đùa giỡn chút nào. Hơn nữa lại gọn gàng dứt khoát gọi “Tiểu Phạm”. Chủ nhiệm Trương tâm tính cũng không phải tốt bụng bình thường.
Phạm Hồng Vũ nhìn Lục Nguyệt, mỉm cười hỏi:
- Trưởng phòng Lục, là như vậy sao?
Lục Nguyệt khóe mắt co quắp một chút, nụ cười trên mặt không giảm, lời nói nhỏ nhẹ:
- Là như vầy, tôi rất yêu Trương Băng, bất kể ở nhà hay là đơn vị, cô ấy đều là lãnh đạo của tôi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười ý càng sâu, mang theo điểm tò mò:
- Nói như vậy, Chủ nhiệm Trương và Trưởng phòng Lục đều làm việc tại Ban Tổ chức Trung ương?
Bắt đầu từ trận chiến năm ngoái, Lục Nguyệt bị miễn đi chức Phó chủ tịch thường trực Thị ủy Ngạn Hoa, bị điều về lại thủ đô, ở xí nghiệp quốc doanh nào đó treo cái chức quan nhàn tản, không có việc gì.
Đây đã là kết quả rất tốt rồi.
Tầng cao nhất đã phát sinh ra rất nhiều việc luân chuyển người. Cha của Lục Nguyệt là Lục Thành Đống trực tiếp rơi đài, miễn đi chức Phó chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách, thậm chí còn phải tiếp nhận thẩm tra trong một thời gian ngắn. Hai tháng sau thì bị đảng xử phạt, cũng giống như Lục Nguyệt, an bài một chức quan nhàn tản.
Lục Nguyệt sở dĩ không bị xử phạt gì khác, mấu chốt là bởi vì chức vụ của y khá thấp, chưa từng bị liên lụy quá lớn. Dù là như thế, muốn Đông Sơn tái khởi, khó khăn rất lớn.
Cuốn vào cơn lốc xoáy chính trị của cao tầng, sinh mạng chính trị bình thường cũng sẽ có hồi chung kết như vậy.
Cho nên, cũng không ai chú ý đến y.
Không ngờ trước đó không lâu, Lục Nguyệt lại từ xí nghiệp quốc doanh triệu hồi về Ban Tổ chức trung ương, còn đảm nhiệm chức Phó cục trưởng, khiến mọi người giật mình kinh hãi. Cẩn thận thăm dò, hóa ra Lục Nguyệt và Trương Băng yêu nhau. Lục Nguyệt trên người phát sinh biến hóa quan trọng, không thể nghi ngờ là nhờ mặt mũi của Trương gia.
Trong ván cờ chính trị năm ngoái, Trương gia đứng thành hàng chính xác, đã nhận được hồi báo cực kỳ dày. Cha của Trương Băng nâng cao một bước, toàn bộ Trương gia và con cháu đời thứ hai quan trọng của những gia đình có quan hệ thông gia với Trương gia đều được đề bạt thăng chức.
Lục Nguyệt nếu trở thành con rể của Trương gia, như vậy lôi y ra khỏi vực sâu của tuyệt vọng là điều nên làm. Bằng không, ở nhà Trương Băng nhất định sẽ có cãi lộn. Khinh thường chồng của cô chính là khinh thường cô, chứng tỏ địa vị của cô ở Trương gia chẳng có gì.
Hơi thở của ván cờ chính trị còn chưa dứt, bất kể là nhà quyền quý nào, muốn kéo Lục Thành Đống một phen, trong khoảng thời gian ngắn khó khăn là quá lớn. Cuối cùng khi dư ba hoàn toàn bình ổn, một lần nữa đạt thành thỏa hiệp và cân bằng thì mới chậm rãi tìm kiếm cơ hội thích hợp. Lục Nguyệt bất quá chỉ là thế hệ con cháu, chỉ là cán bộ cấp cục phó, Trương gia muốn kéo y ai cũng không thèm để ý, càng không nghĩ rằng thái độ chính trị của Trương gia có biến hóa.
- Trưởng phòng Phạm, nghe nói hiện tại Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa là nữ, tên là Cao Khiết, trước kia đều là đồng nghiệp của các người?
Miệng thì hỏi Trưởng phòng Phạm, nhưng ánh mắt lại nhắm thẳng Lục Nguyệt, thần sắc khó chịu. Có thể trăm phần trăm khẳng định, Chủ nhiệm Trương đây là biết rõ còn cố hỏi.
- Trước kia là đồng nghiệp, còn hiện tại Cao Khiết là vị hôn thê của tôi.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên đáp.
- Vị hôn thê?
Điểm này, Triệu Ca có chút không ngờ.
- Đúng, như thế nào? Trưởng phòng Lục không có nói cho Chủ nhiệm Trương nghe sao?
Trương Băng cười lạnh lùng nói:
- Cậu và vị hôn thê của cậu, anh ấy dựa vào cái gì mà nói với tôi? Tôi thật ra nghe nói…
Một lời chưa nói xong, Lục Nguyệt liền đứng dậy, nói:
- Băng Băng, em đói bụng chưa? Chúng ta qua bên kia ăn một chút gì đó.
- Không cần, lấy rồi mang đến đây ăn. Có mấy lời em muốn nói chuyện với Trưởng phòng Phạm. Em bây giờ đối với Ngạn Hoa càng ngày càng cảm thấy có hứng thú, muốn hiểu rõ thêm một chút.
Trương Băng vung tay lên, đĩnh đạc nói.
- Rất vui được hầu tiếp!
Phạm Hồng Vũ khóe miệng nhếch lên, hiện lên một nụ cười châm chọc.
- Vậy được rồi, em ngồi đi, anh đi lấy đồ ăn.
Lục Nguyệt nói xong, hướng bàn bên kia đi tới. Khi xoay người, một ánh mắt oán độc đến cực điểm hiện nhanh lên trong mắt y, cũng không biết rốt cuộc y đang oán hận ai?