Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 430 : Cho biết mặt!
Ngày đăng: 01:15 22/04/20
- Lý Thu Vũ!
Lý Xuân Vũ thật sự là phát hỏa, rống lên một tiếng.
Vừa rồi Phạm Hồng Vũ và Trương Băng ngồi cùng một chỗ, lặng lẽ nói chuyện, mặc dù cũng biết rằng sẽ là chuyện không tốt, nhưng chung quy vẫn không nghe được nên không tiện xen mồm. Hiện tại Trương Băng cố ý hạ thấp mặt mũi của Phạm Hồng Vũ, Lý Xuân Vũ làm sao mà có thể nhẫn nại.
Trương Băng cô có muốn giả bộ thì đến chỗ khác mà giả bộ, đừng ở trước mặt bạn của tôi mà lên mặt.
Còn thiếu đốt lửa lên thôi!
Trong tứ cửu thành này, người có thể lên mặt trước mặt Lý gia, thật là tìm không được vài người.
Lý Thu Vũ cười khúc khích nói:
- Lý thiếu đợi một chút nữa đi, đừng sốt ruột. Chuyện của phụ nữ, nên để cho phụ nữ giải quyết.
- Em mà là phụ nữ cái gì? Đừng có làm rộn!
Lý Xuân Vũ dở khóc dở cười.
Một cô bé, mấy năm trước còn khóc nhè trước mặt anh trai, nay mở miệng đã thành “phụ nữ” rồi à?
Không biết xấu hổ!
Em có hiểu như thế nào gọi là phụ nữ không?
Lý Thu Vũ cũng không thèm để ý, hướng Đông Nhan ở một bên mở to hai mắt. Đông Nhan không một tiếng động thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ, tuy nhiên vẫn gật đầu, nhẹ nhàng nâng vạt áo dài lên, bước đi khoan thai, hướng chỗ đàn dương cầm đi tới, rất lễ phép hướng người đang chuẩn bị đánh đàn cúi đầu chào. Người đánh đàn dương cầm khẽ mỉm cười, đứng dậy nhường vị trí lại cho cô.
Tiếng đàn dương cầm chợt vang lên.
Dương cầm sư mỉm cười đứng ở một bên hai hàng lông mày giương lên, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lục Nguyệt đang ngồi cùng với Trương Băng cũng phải quay đầu lại, hai mắt hơi híp lại.
Rất hiển nhiên, bản nhạc của Đông Nhan khiến cho những người lành nghề như bọn họ cũng phải giật mình kinh hãi.
Lý Thu Vũ mỉm cười, hướng Phạm Hồng Vũ bước qua. Vốn một tiểu ma nữ nhanh nhẹn, một khắc cũng không yên tĩnh, nhưng bây giờ lại dường như thay đổi, trên mặt hiện ra nụ cười “đứng đắn” khó có được. Cũng giống như Đông Nhan, bước đi khoan thai, khí chất cao nhã. Dưới ánh đèn mông lung, toát ra được nét thanh xuân kiều diễm.
- Nhị ca…
Đứng trước mặt Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ nhẹ nhàng cầm váy áo, hơi khụy đầu gối xuống, kêu lên một tiếng “nhị ca” ngọt ngào.
Lý Thu Vũ thật không nghĩ đến, biểu hiện này của cô thật khiến cho Phạm nhị ca phải giật mình kinh hãi.
Nói thật ra, Phạm nhị tính cảnh giác đối với tiểu ma nữ phải cao hơn so với Lục Nguyệt và Trương Băng. Bởi vì nếu cô bé này thật muốn trêu cợt hắn thì hắn quả thật chẳng có chiêu gì để hóa giải.
- Coi như cô nói đúng, tôi hiện tại là của Cao Khiết. Cô ấy là bạn gái của tôi. Cho nên tôi không có biện pháp đưa mình thành lễ vật cho cô.
- Thôi đi, anh còn tưởng là thực hả? Ai mà thèm! Nói như thế, tôi có thể dẫn anh đi gặp bác cả, điều kiện thì vẫn là điều kiện kia. Tuy nhiên, còn chỗ tốt gì thì tôi tạm thời chưa nghĩ ra. Chờ tôi nghĩ ra rồi thì sẽ nói với anh. Không được quỵt nợ đâu đấy.
- Đương nhiên là được rồi. Hơn nữa, tôi làm sao dám quỵt nợ.
Phạm Hồng Vũ lập tức cao hứng, khẽ cười nói.
Lý Thu Vũ hếch cái mũi nhỏ, có chút đắc ý nói.
Trên đời này đạo lý là như thế. thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên! (Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được)
Bản nhạc kết thúc, Lý Thu Vũ nắm tay Phạm Hồng Vũ, lập tức hướng đến chỗ nướng đồ. Đông Nhan, Lý Xuân Vũ, Trương Tử Hi và Dương Thanh Sơn đã đi qua. Lý Xuân Vũ giơ ngón tay lên, cười ha hả nói:
- Trưởng phòng Phạm, cậu làm tốt lắm.
Trương Tử Hi cũng mỉm cười nói:
- Trưởng phòng Phạm, thật không nghĩ tới cậu lại biết khiêu vũ quốc tế như vậy, phối hợp với Thu Vũ cực kỳ hoàn mỹ. Đương nhiên, Đông Nhan đàn cũng rất hay. Thật là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
- Hổ thẹn, hổ thẹn!
Trưởng phòng Phạm mặc dù da mặt dày, nhưng cũng phải khiêm tốn vài câu. Hơn nữa, so sánh kỹ thuật nhảy của Lý Thu Vũ thì Trưởng phòng vốn liếng về vấn đề này quả thật có điểm không đủ coi.
- Mau, đến ăn cánh gà nướng đi.
Lý Thu Vũ cầm lấy một cái cánh gà nướng, đưa đến bên miệng Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ chuẩn bị đưa tay lên lấy thì Lý Thu Vũ lại lắc đầu, nói:
- Không, há miệng ra!
Phạm Hồng Vũ chỉ đành phải há miệng ra cắn.
Lý Thu Vũ cười khanh khách, lại bưng một ly nước uống đưa đến bên miệng của Phạm Hồng Vũ, thần thái thân mật vô cùng, ánh mắt vô ý cố ý hướng tới chỗ Trương Băng.
Bên này vô cùng náo nhiệt thì bên kia cũng là vắng lặng.
Trương Băng sắc mặt trầm xuống, đứng dậy, không nói tiếng nào liền bước ra ngoài. Lục Nguyệt nhắm mắt theo đuôi, cũng không chào hỏi chủ nhà Dương Thanh Sơn một tiếng.
- Hừ, cho biết mặt!
Nhìn theo hai bóng lưng, Lý Thu Vũ cười lạnh một tiếng, rất khinh thường nói.