Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 434 : Tình huống khẩn cấp

Ngày đăng: 01:15 22/04/20


Một chiếc xe Toyota và một chiếc Mercedes Benz đang đậu trên đường xi măng trước sân bay thủ đô.



Đây là xe của văn phòng tỉnh Thanh Sơn đóng tại thủ đô.



Vưu Lợi Dân ở thủ đô ba ngày. Hai ngày dành để đi họp, một ngày còn lại dùng để đi thăm bạn bè và người thân. Hiện tại là lúc trở về tỉnh. Phải nói, trong ba ngày này thu hoạch không tệ. Tối thiếu có thể giải quyết xong một vấn đề lớn. Lý Thạch Thâm đã đồng ý cải tạo xây dựng đường cao tốc Hồng Nam.



Chỉ cần tỉnh Lĩnh Nam bên kia lập dự án, thông qua Các bộ và Ủy ban trung ương quốc gia phê duyệt là không thành vấn đề.



Công tác giai đoạn ban đầu, Vưu Lợi Dân đã không sai biệt lắm hoàn thành xong. Lý Thạch Thâm là chướng ngại lớn cuối cùng. Hiện tại chướng ngại này đã tiêu trừ, sự việc đường cao tốc Hồng Nam mấy tháng qua, rốt cuộc đã biến thành sự thật.



Chủ nhiệm văn phòng làm việc tự mình đi cùng, đưa Chủ tịch tỉnh ra sân bay. Tiêu Lang chưa tới. Vốn y muốn đưa Vưu Lợi Dân nhưng Vưu Lợi Dân đã khéo léo từ chối, bảo y cứ yên tâm làm tốt công tác của mình, không cần quá để ý đến những lễ nghi phiền phức.



Dọc đường đi, Vưu Lợi Dân tâm tình không tệ, chuyện trò vui vẻ.



Xe rất nhanh đến sân bay. Máy nhắn tin của Chủ nhiệm văn phòng vang lên. Chủ nhiệm vội vàng cầm lấy, khi xem qua, sắc mặt hơi thay đổi.



Vưu Lợi Dân liếc mắt nhìn một cái.



Chủ nhiệm văn phòng làm việc vội vàng đáp:



- Chủ tịch tỉnh, là điện thoại của văn phòng….



Giọng điệu hơi kinh ngạc!



Ông ta tiễn Chủ tịch tỉnh ra sân bay, các đồng chí trong phòng làm việc ai cũng biết. Bỗng nhiên vào lúc này gọi điện thoại cho ông, nhất định là đã xảy ra sự việc cực kỳ quan trọng. Bằng không, tuyệt sẽ không tùy tiện quấy rầy.



Vưu Lợi Dân gật đầu, nói:



- Khi tới sân bay rồi thì gọi điện thoại về.



Hiển nhiên, Vưu Lợi Dân cũng phát hiện sự khác thường.




- Lão Vương, sao lại thế này?



Phó chủ nhiệm Vương trán đổ mồ hôi, bất chấp bụi tung mù mịt, vội vàng bước lại, nói:



- Chủ nhiệm….A, Chủ tịch tỉnh.



Hiển nhiên là không nghĩ tới Vưu Lợi Dân lại quay về.



Vưu Lợi Dân gật đầu, nói:



- Lão Vương, tình huống như thế nào rồi?



- Chủ tịch tỉnh, tình huống là như vầy. Vừa rồi Ủy ban Cải cách quốc gia gọi điện thoại tới, nói tình huống đã được khống chế. Các lãnh đạo của Ủy ban Cải cách và các nhân viên thất nghiệp đang nói chuyện với nhau, ổn định tinh thần của mọi người. Hiện tại tôi đã phái người đến Ủy ban Cải cách để tiếp bọn họ.



Sợ Vưu Lợi Dân và Chủ nhiệm văn phòng trực tiếp đến Ủy ban Cải cách nên y mới ở chỗ này chờ.



Làm việc cũng coi như tỉ mỉ rồi.



Dưới tình huống như thế này, Vưu Lợi Dân nếu lộ diện ở Ủy ban Cải cách, không thể nghi ngờ là xấu hổ rồi. Cho nên các đồng chí mới tận lực tránh cho tình huống này phát sinh.



Chủ tịch một tỉnh, thể diện là rất quan trọng.



Nhưng Vưu Lợi Dân cũng không vì vậy mà cảm thấy thoải mái, thần sắc ngược lại lại trở nên nghiêm túc. Tình huống tạm thời đã được khống chế, nhưng không có nghĩa là đã kết thúc. Phiền toái chân chính có lẽ giờ mới bắt đầu.



Vì vậy, Tiết Ích Dân sẽ bị phiền toái, phỏng chừng sẽ cảm thấy buồn bực ngay.



- Trở về phòng làm việc.



Một lát sau, Vưu Lợi Dân thản nhiên phân phó một câu.