Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 436 : Tiền căn hậu quả

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Trong phòng làm việc số một dành cho khách quý, Vưu Lợi Dân ngồi bên trong ghế sofa hút thuốc, hai hàng lông mày nhíu lại.



Văn phòng tỉnh Thanh Sơn tại thủ đô tổng thể mà nói thì không có xa hoa, nhưng điều kiện bố trí cho phòng khách quý cũng không tệ, đặc biệt chuẩn bị cho lãnh đạo chủ chốt của tỉnh. Nếu như mời dự họp toàn bộ trung ương hoặc đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc cả nước, chủ sự lúc này sẽ an bài chỗ ăn ngủ, không cần quan tâm đến phòng làm việc.



Cho nên phòng dành cho khách quý lúc nào cũng đủ sử dụng.



Sau khi nói chuyện xong với năm nhân viên thất nghiệp của công ty bách hóa Ngạn Hoa, Vưu Lợi Dân chính miệng hứa hẹn, sẽ giải quyết khó khăn cho bọn họ. Năm nhân viên thất nghiệp lúc này mới vui vẻ, liên tục cảm ơn. Chủ tịch tỉnh chính miệng nói thì sẽ không sai được.



Vưu Lợi Dân dao sắc chặt đay rối, không có hao phí quá nhiều thời gian với vấn đề của năm nhân viên thất nghiệp.



Mặc kệ tình huống công ty bách hóa Ngạn Hoa thay đổi chế độ như thế nào, nếu Hoàng đại tỷ và bốn người kia đã đến quấy rối Ủy ban Cải cách, kinh động đến Phó chủ nhiệm Tiết Ích Dân thì Vưu Lợi Dân nhất định phải giải quyết thích đáng vấn đề này. Nói sau, năm nhân viên này chỉ là bị ưu hóa tổ hợp, bản thân không có phạm sai lầm, tất nhiên không thể truy cứu trách nhiệm của bọn họ.



Phạm Hồng Vũ lẳng lặng ngồi yên một bên, cũng đang hút thuốc.



Trong phòng khách quý chỉ có hai người bọn họ, không có đồng chí nào trong phòng làm việc dám tiến vào.



Máy bay từ Hồng Châu đến thủ đô, mỗi ngày chỉ có một chuyến bay. Những năm 80, người có thể ngồi máy ban thật sự không nhiều, nên công ty hàng không phải suy xét đến vấn đề phí tổn.



Vưu Lợi Dân hôm nay chắc chắn sẽ không trở về Hồng Châu được, phải ở lại một buổi tối rồi.



- Ngạn Hoa bên kia vì sao lại không xử lý tốt vấn đề nhân viên thất nghiệp?



Hít vài ngụm thuốc, Vưu Lợi Dân bỗng nhiên mở miệng hỏi.



Từ lúc Vi Xuân Huy cho gọi Cao Khiết và Phạm Vệ Quốc, Vưu Lợi Dân cũng bảo Phạm Hồng Vũ chuyển đạt chỉ thị của ông, yêu cầu địa khu Ngạn Hoa phải xử lý thích đáng vấn đề doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ. Hơn nữa, phải coi trọng vấn đề an trí nhân viên thất nghiệp. Đây chính là vấn đề mấu chốt nhất. An trí vấn đề thất nghiệp cho mọi người, thì mọi người mới có tiền lương và dĩ nhiên là không làm loạn nữa.



Sau đó Vinh Khải Cao đã an bài thư ký Tào Thành của mình đến Ngạn Hoa làm điều tra nghiên cứu cả mười ngày, trên thực tế cũng là vì Ngạn Hoa mà tranh thủ thời gian. Mặc kệ Vinh Khải Cao đối với việc doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ có thái độ như thế nào, nhưng có thể khẳng định, Vinh Khải Cao muốn đem việc này nằm trong phạm vi khống chế của tỉnh Thanh Sơn. Cho dù Vinh Khải Cao không ủng hộ phương thức doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, nhưng cũng không muốn cao tầng nhúng tay vào nắm ra điển hình.



Đối với Vinh Khải Cao điều này cũng không có lợi.



Dù sao doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ cũng đã làm hơn một năm. Vinh Khải Cao lúc trước không có phản đối, hiện tại bởi vì cao tầng chú ý mà đột nhiên chuyển biến quan điểm thì uy nghiêm của Bí thư Tỉnh ủy sẽ bị giảm bớt đi. Vinh Khải Cao tuyệt đối không muốn trên lưng đeo thanh danh không tốt.



Khi đã tới thân phận và địa vị như Vinh Khải Cao, đương nhiên là phải yêu quý danh dự của mình.


- Xem ra, lại chính là cậu gây họa.



Chậm rãi dụi tàn thuốc, Vưu Lợi Dân bỗng nhiên cười, trêu chọc một câu.



Phạm Hồng Vũ cười khổ một tiếng nói:



- Tôi biết, món nợ này anh ta khẳng định là sẽ tính với tôi. Đối với Lục Nguyệt mà nói, đây là khí phách chi tranh rồi. Nếu không đẩy ngã tôi, cái hố trong lòng anh ta vĩnh viễn sẽ không bước qua được.



Vưu Lợi Dân gật đầu, thản nhiên nói:



- Cho nên, đây cũng chính là nguyên nhân khiến cậu ta thất bại.



Vận mệnh không cao, ý chí không rộng, tầm mắt không xa, thủy chung khó thành tài.



- Phải nói, đây cũng chưa hẳn là một cơ hội. Mượn lực đẩy lực, Lục Nguyệt vẫn rất lành nghề. Cơ hội có thể gặp được nhưng không thể cầu được.



Phạm Hồng Vũ rất khách quan mà phân tích, cũng không khinh thường đối thủ của hắn.



Mặc dù Lục Nguyệt đã từng bị hắn đánh bại.



Vưu Lợi Dân sắc mặt lại trở nên ngưng trọng, chậm rãi nói:



- Lời trẻ con chính là lời trẻ con, không đủ gây nên họa. Mấu chốt là thế hệ trước đấy…



Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên mỉm cười, nói:



- Chủ tịch tỉnh, muốn nói đồng chí lão thành, đồng chí lão thành của Ngạn Hoa cũng không ít….



- Sao?



- Ngạn Hoa là căn cứ Giáo dục đỏ toàn quốc. Đội viên Xích Vệ năm đó hiện giờ số lượng khỏe mạnh còn không ít. Những đồng chí lão thành này, vì sự nghiệp làm ra những cống hiến rất lớn. Đảng và chính phủ đương nhiên phải càng quan tâm đến cuộc sống tuổi già của họ.



Phạm Hồng Vũ mỉm cười, ánh mắt long lanh, trong suốt.