Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 452 : Nhắc nhở

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Lúc Thượng Vi Chính ở Hồng Châu, khá là “gấp gáp”, cả đêm nghe báo cáo. Đến Ngạn Hoa rồi thì không phải vội vàng nữa, ở nhà khách nghỉ ngơi một chút, cũng không nói phải họp, cũng không nói phải triệu kiến cán bộ địa phương, cũng không có động tĩnh gì khác. Lập tức gạt cả lãnh đạo tỉnh và địa khu ra một bên.



Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn cũng không tiện thúc giục, ai cũng ở nhà khách nghỉ ngơi.



Điều kỳ lạ chính là, Thượng Vi Chính và lãnh đạo tổ điều tra không triệu kiến cán bộ Ngạn Hoa. Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc, Nhạc Tây Đình đành phải chờ trong nhà khách. Không ai dám về vì không biết Thượng Vi Chính và các lãnh đạo Tỉnh ủy có triệu kiến hay không.



Lần này tổ điều tra xuống, quả nhiên là rất cổ quái, trước đó không nói lịch trình cụ thể với địa phương, cho tới bây giờ đến Vinh Khải Cao cũng không rõ Thượng Vi Chính sẽ tiến hành điều tra ở Ngạn Hoa như thế nào.



Sau khi đến nhà khách Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ mở máy nhắn tin ra. Không lâu sau, tiếng bip bip vang lên không ngừng. Phạm Hồng Vũ vừa nhìn dãy số, khóe miệng liền mỉm cười, trở về phòng mình.



- Xin chào...



- Trưởng phòng Phạm, cảm ơn cảm ơn...



Điện thoại vừa được kết nối, Phạm Hồng Vũ mới mở miệng nói, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói cảm kích của Phó Đức Trăn, phỏng chừng Phó Đức Trăn cảm động sắp rơi nước mắt.



Phạm Hồng Vũ mỉm cười hỏi:



- Giám đốc Phó, không sao chứ?



- Không sao không sao, cục trưởng Lê đích thân xuống nhà máy thuyết minh, tất cả tin đồn đều tự biến mất. Trưởng phòng Phạm, thật sự vô cùng cảm ơn...



Cho đến hiện tại, giọng điệu của Phó Đức Trăn vẫn cảm kích như trước.



Trên thực tế, buổi sáng sau khi cục trưởng Lê đến dự hội nghị cán bộ nhà máy, Phó Đức Trăn cái gì cũng không làm, mà gọi điện thoại luôn cho Phạm Hồng Vũ. Biết rõ Phạm Hồng Vũ đã đi Ngạn Hoa, cùng xe với lãnh đạo trung ương, nhưng Phó Đức Trăn vẫn cứ gọi.



Trưởng phòng Phạm đối với lão Phó, quả nhiên là ân trọng như núi. Trưởng phòng Phạm vẫn bị vướng bận bởi chuyện này nện đương nhiên phải báo cáo cho trưởng phòng Phạm trước. Hành động sau như thế nào, cũng phải nghe chỉ thị của Trưởng phòng Phạm.



Cho đến hiện tại, Phó Đức Trăn đã hoàn toàn coi Phạm Hồng Vũ là ;tổ chức; của mình, hơn nữa còn là tổ chức đáng tin cậy nhất.



Trong quan trường, Phó Đức Trăn cũng đã lăn lộn hai mươi mấy năm, không phải không có quan hệ với những nhân vật tai to mặt lớn. Nhưng không ngờ trong thời điểm mấu chốt này, phải nhờ đến vị lãnh đạo trẻ tuổi này.
- Giải quyết xong rồi? Giải quyết như thế nào?



Vưu Lợi Dân ngẩng đầu lên, hơi có vẻ kinh ngạc.



- Là thế này, cục Thuốc lá quốc gia hôm nay gọi điện cho cục trưởng Lê, yêu cầu bọn họ chấm dứt điều tra đối với Phó Đức Trăn, để Phó Đức Trăn trở lại nhà máy tiếp tục chủ trì công tác.



- Điện thoại của ai?



- Nghe nói là của Tổng cục trưởng Vương.



Vưu Lợi Dân trầm trâm một chút, sau đó hỏi:



- Là cậu ra tay hả?



Ánh mắt sáng ngời



nhìn về phía hắn.



Phạm Hồng Vũ liền cười:



- Chủ tịch tỉnh thật tinh tường. Lần trước sau khi Vương Thông về, tôi nói chuyện với Lý Xuân Vũ về việc này, cậu ấy tâm lý nắm chắc. Tổng cục trưởng Vương cũng có những lúc cố chấp.



Ý tứ của lời câu cuối này, Vưu Lợi Dân sao lại không hiểu?



Vưu Lợi Dân đều tự mình ra sân bay nghênh đón Vương Thông, Tổng cục trưởng Vương còn không chịu bỏ qua. Thân là tâm phúc của Vưu Lợi Dân, trong lòng Trưởng phòng Phạm không dễ chịu chút nào, phải cho Cục trưởng Vương một lời nhắc nhở.



- Ừ!



Vưu Lợi Dân gật gật đầu, lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.