Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 470 : Giết một người răn vạn người

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Thủ trưởng tối cao!



Trương Lực Hoa sắc mặt đỏ bừng biến thành tái nhợt, vẻ mặt xấu hổ vô cùng.



Việc điều tra Tăng Quan Thanh rõ ràng không tiến hành nổi nữa rồi. Rốt cuộc không nghĩ tới, trong căn nhà đất gạch này lại cất giấu một “bí mật động trời” như vậy. Bí thư Thịnh năm đó đã từng là khách trọ nhà vợ chồng ông bà Năm.



Khó trách bà Năm khí độ an tường, đối với bất cứ người nào thái độ cũng là bình đẳng.



Bí thư Thịnh đã dạy bảo như vậy.



Trương Lực Hoa một ổ bụng lửa đang định phát tác, chỉ một câu của Phạm Hồng Vũ liền chặn ngay cổ họng, nuốt cũng không được, mà phun ra cũng không xong. Thật sự khó chịu vô cùng, phải nghiêng đầu sang chỗ khác liên tục ho khan.



Các cán bộ khu Mã Cố không dám cười ra tiếng, cũng khó chịu vô cùng.



Tăng Quan Thanh lại rất chân thành nói:



- Thượng lão, làm việc thì một phải phân thành hai. Ông chủ Hongkong Hoàng Văn Việt kia, mặc dù là nhà tư bản, có một số việc làm không thể chấp nhận được nhưng chung quy cũng không phải người xấu. Anh ta đã đồng ý với tôi, thung lũng Thụ Đình sẽ sản xuất ra các sản phẩm từ trúc, công ty bách hóa toàn bộ bao tiêu. Trước đó không lâu, anh ta còn đặc biệt đến chỗ này, nói với chúng tôi rằng các sản phẩm chúng tôi làm đã quá lạc hậu rồi, kiểu dáng không hợp thời, sự đa dạng lại không có, tránh không khỏi việc không thể kiếm được tiền. Anh ta đề nghị chúng tôi xây dựng nhà máy gia công, làm ra thật nhiều sản phẩm bằng trúc, nguồn tiêu thụ anh ta sẽ nghĩ biện pháp, có thể kiếm được nhiều tiền. Tôi cảm thấy ý kiến này của anh ta cũng rất có đạo lý.



Thượng Vi Chính cười, đối với lời nói của Tăng Quan Thanh từ chối cho ý kiến, đứng dậy nói với bà Năm:



- Bà Năm, năm đó bí thư Thịnh ở phòng nào?



Bà Năm chỉ vào gian phòng bên phải, nói:



- Bí thư Thịnh ở gian phòng đó. Năm đó, ông nhà tôi là đội viên Hồng Vệ Binh, lại là hội trưởng nông hội. Bí thư Thịnh và ông ấy thương lượng với nhau về chính sách cải cách ruộng đất ở thung lũng Thụ Đình. Hai người chơi với nhau rất thân.



Bà Năm nói xong, những nếp nhăn trên trán giãn ra, dường như đang trở về khí thế hừng hực năm xưa.



- Vâng, tốt, tốt!



Thượng Vi Chính vẻ mặt mỉm cười, nói:


Việc này, vốn không thể lui được nữa. Tổ điều tra không thu hoạch được gì, bất quá là đưa ra một kết quả báo cáo tốt đẹp, chỉ là mặt mũi hơi tổn hại thôi. Một khi có thu hoạch, đối với cán bộ Ngạn Hoa mà nói thì là tai họa ngập đầu.



- Chúng ta cứ như vậy mà trở về?



Trương Lực Hoa vẻ mặt không cam tâm.



Tiết Ích Dân mỉm cười, thản nhiên nói:



- Sao lại có thể cứ như vậy mà trở về? Cậu không phải vừa rồi mới nói bọn họ là địa đầu xà sao? Cậu hãy theo ý nghĩ này là cẩn thận ngẫm lại.



Trương Lực Hoa hai hàng lông mày cau lại, tay chắp sau lưng chậm rãi đi qua đi lại trong phòng, ánh mắt sáng ngời nói:



- Chủ nhiệm, anh không phải nói là tìm người khai đao?



Tiết Ích Dân khẽ mỉm cười, gật đầu nói:



- Hiện tại tình huống là như thế, quả thật không bình thường. Không tìm người khai đao, cán bộ quần chúng ở dưới, ai cũng không dám mở miệng phản ánh tình huống chân thật.



- Được, chủ ý rất cao minh, chính là giết một người răn trăm người. Lúc đó xem ai còn dám động đậy tay chân. Chủ nhiệm, vậy ý của anh là, động ai thì thích hợp đây?



Trương Lực Hoa lập tức hưng phấn hẳn lên, vẻ mặt lưu quang tràn ngập.



Tiết Ích Dân vẫn không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại:



- Theo cậu thì sao?



- Ý tôi là sẽ đem Phạm Vệ Quốc ra bắt. Ông ta là Phó chủ tịch địa khu quản lý doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, bắt ông ta là thích hợp nhất. Tôi thấy lúc đó Phạm Hồng Vũ sẽ tức giận. Tuổi còn trẻ, sẽ hò hét hoàn tráng đấy.



Trương Lực Hoa hung tợn nói.



- Bắt bố của cậu ta rút lui, xem cậu ta còn kiêu ngạo nữa hay không.