Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 493 : Thủ trưởng có gì chỉ thị?

Ngày đăng: 01:16 22/04/20


Không khí trong văn phòng lập tức trở nên vô cùng thú vị.



Hai gã cảnh sát ánh mắt nhìn Đới Tuấn, cõi lòng đầy kính sợ. Gã mặt đen không ngừng khép tờ giấy chứng nhận lại, hai tay đưa trả cho Đới Tuấn, cung kính đứng ở nơi đó.



- Thủ trưởng có dặn dò gì không ạ?



Chần chừ một chút, gã cảnh sát mặt đen cẩn thận hỏi.



Đới Tuấn là cấp bậc Thiếu tá, trên giấy chứng nhận ghi là cảnh vệ tham mưu. Quân hàm và chức vụ không tính là cao, mấu chốt là tấm biển “Cục cảnh vệ trung ương” rất dọa người. Trong suy nghĩ của cán bộ cơ sở và quần chúng địa phương thì cục Cảnh vệ trung ương tuyệt đối là một đơn vị truyền kỳ. Trong một số thời điểm có thể cùng lãnh đạo tối cao ngồi chung một bàn. Nghe nói những người này ai cũng một thân tuyệt kỹ, không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì nhất định đưa người ta vào chỗ chết. Đa số đều là phỏng đoán, nhưng càng như vậy thì càng có vẻ thần bí khó lường.



Nhất là quan quân Thiếu tá cục Cảnh vệ trung ương hiện tại đột nhiên xuất hiện tại thị trấn Bách Sơn hẻo lánh, trong khoảng thời gian ngắn, gã cảnh sát mặt đen làm sao mà khôi phục tinh thần?



Chẳng lẽ trong huyện lại xảy ra đại án, gián điệp sao?



Đây là ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu gã cảnh sát mặt đen.



Kỳ thật, y căn bản cũng không rõ cục Cảnh vệ trung ương, cơ quan tình báo quân ủy, bộ An ninh quốc gia cơ cấu và tính chất như thế nào. Nếu thật là có vụ án gián điệp lớn xảy ra, cục Cảnh vệ trung ương xuất hiện là không có vấn đề gì.



Đới Tuấn thản nhiên nói:



- Không có chỉ thị gì. Tôi đến Bách Sơn, là chấp hành công vụ, hy vọng các người có thể giữ bí mật. Vừa rồi, khi vụ án kia phát sinh, tôi có ở trên xe. Toàn bộ quá trình tôi đều nhìn thấy rõ hết. Tôi có thể làm chứng cho bọn họ, là phòng vệ chính đáng. Hơn nữa, những người kia bị thương cũng không phải chỗ hiểm, không có nguy hại gì đến tính mạng đâu. Điểm này tôi có thể cam đoan. Hiện tại, xin anh cho bọn họ rời khỏi đồn công an. Nếu có bất cứ vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, được không?



- Đương nhiên có thể rồi….



Gã cảnh sát mặt đen gật đầu không ngừng.



Lý Thu Vũ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Đới Tuấn, trong mắt hiện lên tia lửa giận.



Sớm cảm thấy không ổn rồi.



Đới Tuấn không nhìn cô nhưng trong đầu cũng có chút bồn chồn.



Trước khi đi, Lý Thạch Viễn đã dặn dò y, nói con gái của mình tuổi còn nhỏ, hơi tùy hứng. Hiện tại xem ra, quả thực là như thế. Chẳng phải Phạm Hồng Vũ đã bị cô trói tay trói chân sao?



Hừ!



Lý Thu Vũ khoác ba lô lên vai, quay đầu bước đi.



Phạm Hồng Vũ liền hướng Đới Tuấn cười một chút rồi đi theo.




Lại nói tiếp, cậu ta nếu không phải thứ nào cũng tò mò thì làm sao có thể trở thành người thứ nhất của huyện Bách Sơn thi đậu đại học thủ đô chứ?



Lý Thu Vũ tự nhiên cười nói, hai tay hướng Phạm Hồng Vũ chỉ vào, nói:



- Trần Tinh Duệ, không nghĩ tớ sao? Cậu nói vị đại hảo hán, chính là xa tân chân trời nhưng gần ngay trước mắt, ông chủ lớn Phạm Hồng Vũ.



------



Trần Tinh Duệ lập tức mở to hai mắt nhìn, tuyệt không tin ngẩn người nhìn Phạm Hồng Vũ.



- Haha, cậu lúc ấy không có ở trên xe nên không tận mắt nhìn thấy. Ba tên kia đều dùng dao, lấy một chọi ba, toàn bộ quật ngã không còn một mống.



Lý Thu Vũ thậm chí hưng phấn mà vỗ tay.



Thiếu chút nữa khiến Phạm nhị ca dọa sợ.



- Lợi hại, lợi hại.



Trần Tinh Duệ miệng há lớn, thì thầm nói, vẻ mặt sùng bái.



Vừa có tiền, vừa có võ, còn trẻ như vậy mà văn võ song toàn rồi.



Đây là “sát thủ thiếu nữ” trời sinh rồi.



Như thế nào được?



Phạm Hồng Vũ không kìm nổi giơ tay gõ Lý Thu Vũ, nói:



- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.



Lý Thu Vũ cười hì hì, một chút cũng không thèm để ý, sôi nổi đi phía sau Phạm Hồng Vũ.



Khiến Trần Tinh Duệ một lần nữa ngẩn người.



Đây là Lý Thu Vũ sao?



Băng mỹ nhân!