Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 532 : Gặp nhau nơi ngõ hẹp
Ngày đăng: 01:16 22/04/20
Cát Nhị Tráng đối với ông chủ Phạm không hề có chút hứng thú, chỉ chốc lát, bên kia liền la lối om sòm, chẳng những ba người đàn ông mà cả hai người phụ nữ cũng không yếu thế, giống như "anh em tốt", tràn ngập không khí phấn khởi, thua cũng không quỵt nợ, mở chai rượu trực tiếp tu ừng ực.
May mà quán ăn nhỏ nên thực khách không nhiều lắm, bằng không cũng phải bị dọa chạy mất dép.
Tam tỷ thừa dịp Phạm Hồng Vũ đến phòng bếp bên kia mua cơm, hạ giọng nói với hắn:
- Ông chủ Phạm, ngàn vạn lần đừng chọc bọn hắn, rất hung dữ đấy….
Nếu không phải bởi cái loại ánh mắt mờ ám, Phạm Hồng Vũ cũng muốn hiền hậu với cô ta.
Xem ra Cao Khiết cảnh cáo phi thường có đạo lý, còn chưa công bố thân phận Chủ tịch huyện thì đã có người tăng cường "xếp hàng" rồi. Tuy nhiên ở trong mắt Phạm Hồng Vũ, Tam tỷ là một đối tượng nói chuyện thật tốt. Cô ta nói nhiều, lại mở nhà hàng, tin tức hẳn linh thông. Đợi những người khách đi rồi, Tam tỷ rảnh rỗi, đảo có thể cùng cô tâm sự, sẽ phải có những lường trước cần thiết.
Đương nhiên, không thể khiến cho "anh rể Tam" hiểu lầm.
Phải chú ý một chút.
Vui chơi giải trí rất náo nhiệt, lại có khách vào cửa, là một nam hai nữ. Nam gầy teo cao cao, ước chừng ba mươi tuổi, quần áo ăn mặc rất quy củ, áo sơ mi trắng quần tây đen, nhưng có điều khá thô ráp, so với Chủ tịch huyện Phạm ngày thường đi thủ đô công tác, tham dự những trường hợp công cộng còn muốn "thông thường" hơn, nhìn qua cũng khá cũ rồi.
Hai người nữ tương đối trẻ tuổi, một người khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, người kia nhìn qua không đến hai mươi tuổi, rất non nớt, quần áo ăn mặc cũng rất mộc mạc, tuy nhiên diện mạo lại đoan chính. Nhìn qua so với hai cô gái bên kia còn thuận mắt hơn.
Nhìn thấy người thanh niên này, Phạm Hồng Vũ không khỏi hơi sững sờ.
Người quen!
Nghiêm chỉnh mà nói, là Phạm Hồng Vũ biết hắn, nhưng hắn không biết Phạm Hồng Vũ.
Người thanh niên này là một trong những nhân vật chính của sự kiện Tề Hà. Khi Phạm Hồng Vũ cùng Vưu Lợi Dân đuổi tới thành phố Tề Hà, có người đứng ở trên mui xe dõng dạc phát biểu diễn thuyết, chính là gã thanh niên cao gầy trước mắt này. Phạm Hồng Vũ đối với hắn ấn tượng tương đối sâu. Sau lại công nhân viên chức nông trường đề cử đại diện đàm phán với Vinh Khải Cao, người này lại là một trong những đại diện, tên rất có ý tứ, gọi là "Đỗ song ngư", giống như người lớn lên từ vùng sông nước.
Tuy nhiên tính cách Đỗ Song Ngư cùng với dáng vẻ cao gầy bề ngoài một chút cũng không tương xứng, tương đương kích động. Nếu không cũng sẽ không leo lên trên mui xe để diễn thuyết. Và lúc đàm phán với Vinh Khải Cao, cũng là lời nói của y kịch liệt nhất.
Lúc ấy Phạm Hồng Vũ đi theo bên cạnh Vưu Lợi Dân. Đỗ Song Ngư và Vinh Khải Cao nói chuyện rất gay gắt, ngay cả Chủ tịch tỉnh cũng không thể "lọt vào mắt xanh", chứ đừng nói chi là yên lặng không tiếng động như thư ký Phạm, phỏng chừng Đỗ Song Ngư ngay cả ánh mắt cũng không thèm đảo qua trên mặt thư ký Phạm.
- Đúng vậy, tôi chính là Cát Nhị Tráng! Thế nào, sợ chưa?
Cát Nhị Tráng vênh váo tự đắc kêu lên.
Phạm Hồng Vũ không khỏi hơi nhăn mày một chút.
- Không đúng, anh như thế nào còn ở nơi này?
Đỗ Song Ngư hơi kỳ quái hỏi.
- Haha, lời này thật ly kỳ. Ông nội đây chính là người Thập Nguyên, tôi vì sao không thể ở trong này? Nhưng thật ra Đỗ Song Ngư cậu cả đời làm rùa đen rút đầu. Tránh ở cái nông trường chim không thèm thải kia, bố cũng không đi tìm cậu gây chuyện. Tiểu tử cậu to gan lớn mật, còn dám chạy đến Thập Nguyên à? Không phải muốn chết sao? Bố hôm nay sẽ dạy cho cậu một bài học.
Nói xong, thuận tay cầm chai bia trên bàn gõ gõ, thần sắc dữ tợn.
Đỗ Song Ngư sắc mặt xanh mét, trong mắt lửa giận lóng lánh, lạnh lùng nói:
- Tôi biết ngay những người làm quan nói chuyện chưa bao giờ có nghĩa. Đáp ứng chúng tôi nghiêm trị hung thủ, nói chuyện tựa như rắm thối!
Đỗ Song Ngư đại diện cho công nhân viên chức nông trường đàm phán với lãnh đạo Tỉnh ủy, trong đó một yêu cầu rất trọng yếu chính là nghiêm trị hung thủ đánh người. Đỗ Song Ngư tuy rằng không cùng Cát Nhị Tráng gặp mặt, nhưng cũng nghe qua "đại danh" của y, biết y là "đầu lĩnh lưu manh" của khu Thập Nguyên. Thôn dân khu Thập Nguyên và công nhân viên chức nông trường đánh nhau đều mời lưu manh thị trấn Thập Nguyên tham dự ẩu đả. Những tên lưu manh này cũng không phải thôn dân bình thường, đánh nhau hạ được độc thủ, dao rựa súng kíp… cũng dám dùng.
Ba công nhân viên chức nông trường mấy ngày hôm trước bị đánh thành trọng thương nằm viện chính là bị lưu manh chém đấy.
Nguyên tưởng rằng Tỉnh ủy một phen tự mình hứa hẹn, những tên lưu manh này sớm nên bị bắt, không nghĩ tới lưu manh đầu lĩnh lớn nhất Cát Nhị Tráng còn ở nơi này diễu võ dương oai, một chút việc đều không có.
- Haha, Đỗ Song Ngư, con mẹ nhà cậu cũng không phải là hảo hán, xem bộ dáng của cậu đấy, một bộ ẻo lả. Tiểu tử cậu nếu có gan, thì nên một mất một còn. Mẹ nó, bố hận nhất chính là loại tạp chủng đâm dao sau lưng! Cậu cùng bố một mất một còn, chém chết tôi coi như cậu có bản lĩnh. Con mẹ nó, tìm đại quan cáo trạng, tính bản lĩnh gì? Cậu cho là những tên quan đó đích thực sẽ giúp nông trường các người sao? Cũng không hỏi thăm một chút, Cát Nhị Tráng tôi là ai. Không cần nói tại thị trấn Thập Nguyên này, cho dù ở huyện Vân Hồ, ai dám bắt tôi? Bố chém chết cả nhà của hắn!
Cát Nhị Tráng cười lạnh, vẻ mặt thô bạo.
- Đỗ Song Ngư, hôm nay cậu chính là muốn chết, coi như cậu xui xẻo. Nếu đến đây thì cũng không cần đi nữa. A, không cần nói bố không cho cậu cơ hội, cậu hiện tại quỳ xuống, đập đầu ba cái k, kêu ba tiếng ông nội, bố sẽ tha cho cậu một mạng. Bằng không, cậu hôm nay nếu có thể toàn bộ tay toàn bộ chân đi ra khỏi thị trấn Thập Nguyên này, con mẹ nó, bố sẽ không phải họ Cát, mà theo họ Đỗ của cậu! Con mẹ nó!