Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 537 : Tâm tư của tân Chủ tịch huyện thật khó đoán

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Chương 544: Tâm tư của tân Chủ tịch huyện thật khó đoán.



UBND khu cũng ở con phố này, cách quán cơm nhỏ chừng 400m, trụ sở năm tầng khá khang trang. Khu ủy, UBND khu, Đảng ủy thị trấn, UBND thị trấn, Hội đồng nhân dân, Ban chỉ huy quân sự đều làm việc ở một tòa trụ sở.



Thập niên tám chín mươi, đây là hình thức phổ biến của chính quyền cơ sở.



-Chủ tịch huyện Phạm, có nên tổ chức một cuộc họp, kêu các đồng chí phụ trách của thị trấn cùng gặp mặt không? Tôi đã báo cáo với Bí thư Huyện ủy Lục, Bí thư Lục chỉ thị chúng tôi nhất định phải tiếp đãi Chủ tịch huyện Phạm cho tốt, ông ấy lập tức sẽ xuống ngay.



Đi vào địa viện UBND, Cố Văn Phong thấp giọng báo cáo với Phạm Hồng Vũ.



Vừa rồi nhận được báo cáo của đồn cảnh sát, nói tân Chủ tịch huyện bỗng nhiên xuất hiện ở thị trấn Thập Nguyên, ý niệm đầu tiên trong đầu Cố Văn Phong chính là lập tức báo cáo cho Bí thư Huyện ủy Lục.



Đây là đại sự.



Mặc dù đã có văn kiện bổ nhiệm đến địa khu Ngạn Hoa, nhưng huyện vẫn chưa mời dự họp cán bộ, nói cách khác Phạm Hồng Vũ vẫn chưa chính thức nhậm chức, lại đột nhiên xuất hiện ở thị trấn Thập Nguyên, trong lòng Cố Văn Phong khẩn trương cũng là điều bình thường.



Lục Cửu nhận được điện thoại của ông ta, lập tức quyết định đến thị trấn Thập Nguyên, có thể thấy được trong suy nghĩ của Lục Cửu, vị tân Chủ tịch huyện này cũng không hề tầm thường chút nào.



Phạm Hồng Vũ cười nói: -Cái này thì không dám, theo lý tôi phải đến chỗ Bí thư Lục trước, nhưng hiện tại lại ngược lại thế này, thật ngại. Tôi vốn tùy tiện đến đây để nắm chút tình hình.



Không ngờ Cát Nhị Tráng đui mù, ngang ngược cho nên cũng không có cách nào.



Cố Văn Phong liền ngượng ngùng nói: -Chủ tịch huyện Phạm xâm nhập cơ sở, xâm nhập vào quần chúng, tác phong này rất đáng để mọi người học tập.




Cố Văn Phong cũng là làm liều, không cần biết là có hữu hiệu hay không, trước tiên cứ làm đã rồi tính sau.



Phạm Hồng Vũ lẳng lặng lắng nghe, trên mặt mang theo một nụ cười, không cắt lời người khác, cũng không gật đầu mà chỉ nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, hoàn toàn không đoán ra hắn đang nghĩ gì.



Cố Văn Phong về sau càng cẩn thận, ban đầu vì Phạm Hồng Vũ tuổi trẻ mà ít nhiều vẫn có sự “coi thường”. Nhưng giờ thì khác. Không hổ danh là thư ký của Chủ tịch tỉnh, khí độ này hoàn toàn bất phàm.



Biết rõ thư ký của Viên Lưu Ngạn đã đến trước một bước, nắm quyền Phó Bí thư Thành ủy Tề Hà, Vưu Lợi Dân đồng ý để thư ký của mình đến Tề Hà đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, có thể thấy được đây là sự tin tưởng cỡ nào.



Loại tin tưởng này, đến từ hai phương diện, đầu tiên chính là lòng tin của Vưu Lợi Dân đối với bản thân mình: Tôi đã đem thư ký của tôi phái đến đây, các người ai dám ra thiêu thân thì cứ việc. Thứ hai chính là tin tưởng đối với Phạm Hồng Vũ. Vưu Lợi Dân dường như cũng không lo thế cục phức tạp của Vân Hồ, nhất định Phạm Hồng Vũ có thể ứng phó được.



Cố Văn Phong sợ nhất chính là loại lãnh đạo này.



Có chỗ dựa, có năng lực, có lá gan lớn, mình còn không đoán được hắn đang nghĩ gì.



Mấy thứ này kết hợp lại với nhau, khiến cho cán bộ trong huyện có một áp lực rất lớn.



Đang báo cáo, ngoài sân vang lên tiếng ô tô, thư ký phòng đảng chính quyền vội chạy vào, nói: -Chủ tịch huyện Phạm, Bí thư Cố, Bí thư Huyện ủy Lục đến rồi.



Vừa nghe thấy vậy cán bộ trong phòng họp vội đứng lên, rồi ra ngoài nghênh đón Bí thư Lục, vừa đi ra một bước lại vội trở vào.



Cái này, Chủ tịch huyện Phạm còn ở đây, đâu thể như thế được?