Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 561 : Nữ chủ nhiệm xinh đẹp

Ngày đăng: 01:17 22/04/20


Một chiếc Santana chậm rãi chạy thẳng hướng trụ sở Huyện ủy Vân Hồ.



Người ngồi trên xe, đương nhiên là tân Phó Bí thư Huyện ủy, quyền Chủ tịch tỉnh Vân Hồ Phạm Hồng Vũ. Lần này, Hoàng Tử Hiên không tự mình lái xe. Gã không muốn nhìn thấy người nối nghiệp Huyện ủy Vân Hồ, cho nên cử một lái xe để đưa Phạm Hồng Vũ đến đây.



Phạm Hồng Vũ ở nông trường khoảng ba ngày, mỗi đại đội hắn đều đến thăm, dò xét toàn bộ đoạn đê chống lũ, sau đó mới đến UBND huyện nhậm chức. Trước khi lên đường, có gọi điện cho Lục Cửu, báo cáo hành trình của mình.



Đối với Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ trước sau vẫn giữ lễ phép.



Quy mô của huyện thành Vân Hồ cũng không lớn, tương đối mà nói cũng chỉ như thị xã Ngạn Hoa. Dù sao đây cũng là một trong những khu có kinh tế phát triển nhất của Tề Hà.



Nhưng tổng thể mà nói, thị trấn nội địa ở những năm 90 đều có chút “rách rưới”, thị trường cũng không có gì sinh động cả.



Trụ sở Huyện ủy Vân Hồ được xây dựng từ cuối những năm 70, tuy nhiên khu nhà phía trong thấp thoáng sau những hàng cây xanh là mới xây dựng.



Santana đi thẳng vào cửa trụ sở.



Lập tức có một cô gái xinh đẹp ra đón, vẻ mặt tươi cười. Lái xe vội dừng lại, buông kính xe xuống.



Cô gái đi đến trước xe, thấp giọng hỏi: -Xin hỏi có phải Chủ tịch huyện Phạm không ạ?



Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, nói: -Tôi là Phạm Hồng Vũ.



-Chủ tịch huyện Phạm, xin chào, tôi là Trần Hà, người phu trách Văn phòng UBND huyện…Bí thư Lục và Phó Chủ tịch huyện Tề nói hôm nay Chủ tịch huyện Phạm đến, nên bảo tôi ở lại đợi Chủ tịch huyện Phạm đại giá.



-Xin chào Chủ nhiệm Trần, các đồng chí khách khí quá rồi.



Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp.




Trần Hà hơn ba mươi tuổi đã lên chức Chánh văn phòng UBND huyện rồi, có thể nói là rất có năng lực, không biết bao nhiêu người đỏ mắt. Ngày bình thường, Trần Hà cũng rất tốt bụng, nhất cử nhất động đều rất nho nhã tự tin. Nhưng trước mặt Phạm Hồng Vũ, Trần Hà lại có cảm giác “tôi sinh vua chưa sinh, vua sinh thì tôi đã già”.



Nếu mình trẻ hơn chục tuổi thì tốt biết bao?



Trần Hà lập tức bật cười.



Nếu như thật sự mình trẻ đi chục tuổi, thì e rằng người đi cùng với vị Chủ tịch huyện đẹp trai này lại là một người khác cũng nên. Hai mươi ba hai mươi bốn tuổi mà lên được chức Chánh văn phòng, Trần Hà cảm thấy không thực tế chút nào.



Còn trường hợp của Phạm Hồng Vũ chỉ có thể gọi là “yêu nghiệt”, không biết bao nhiêu năm nữa mới xuất hiện một người như hắn.



Trần Hà lập tức dẫn Phạm Hồng Vũ lên lầu ba, đi vào một phòng ở phía Đông, cô khẽ đẩy cửa phòng, mỉm cười nói: -Chủ tịch huyện, biết hôm nay anh tới, chúng tôi liền sửa sang lại văn phòng này, anh xem, có thích hợp hay không?



Vô tình, Trần Hà đã bỏ mất chữ “Phạm” đi, trực tiếp gọi Chủ tịch huyện, có vẻ như thân cận hơn.



Văn phòng UBND huyện, chức trách chủ yếu là phục vụ cho Chủ tịch huyện và các Phó Chủ tịch huyện, nên quan hệ thân cận một chút cũng là điều bình thường.



Văn phòng của Phạm Hồng Vũ ở đây trông xa hoa hơn ở nông trường nhiều. Văn phòng có hai gian trong, ngoài. Văn phòng bên trong rộng hơn hai chục mét vuông, thảm vàng, bàn làm việc bằng gỗ lim, ghế da xoay lớn, bộ bàn ghế tiếp khách cũng là bằng da thật…



Phạm Hồng Vũ vừa mới từ nông trường đến đây, cảm giác như thời gian đã qua ba mươi năm, từ năm 1970 trực tiếp bước vào thế kỷ mới vậy.



-Ha ha, Chủ nhiệm Trần, không cần phải xa hoa vậy đâu…



Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.



Coi tư thế này, văn phòng của Chủ tịch huyện ở đây, không hề thua kém gì văn phòng của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân cả, thậm chí còn hơn là đằng khác.