Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 570 : Công phu dưỡng khí chưa hoàn chỉnh
Ngày đăng: 01:17 22/04/20
Sau khi Tạ Hậu Minh đi rồi, Phạm Hồng Vũ cũng không có an bài công việc gì khác, ngồi sau bàn làm việc, cầm ba bộ hồ sơ mà Trần Hà mang tới, chậm rãi xem qua.
Đối với ứng cử viên thư ký, Phạm Hồng Vũ khá là thận trọng. Ở nông trường tuyển Đỗ Song Ngư làm thông tín viên cho mình, tuyệt đối cũng không phải là tâm huyết dâng trào, càng không phải giống như mọi người suy nghĩ, đơn thuần là bảo vệ y. Nếu chỉ là bảo vệ cho Đỗ Song Ngư hì Phạm Hồng Vũ không cần dùng hiểm chiêu như vậy mà còn có biện pháp khác.
Phạm Hồng Vũ tin rằng, đại nhân vật ở thành phố muốn cơ quan công an bắt giữ Đỗ Song Ngư là thật. Sự kiện bao vây kia đã tạo thành ảnh hưởng rất xấu cho lãnh đạo thành phố. Đàm Khải Hoa và Quách Thanh Hoa, một Bí thư Thành ủy, một Chủ tịch thành phố đều bị thương. Quách Thanh Hoa thậm chí phải vào bệnh viện. Còn Đàm Khải Hoa thì bị mấy vết cào, phỏng chừng đến giờ vẫn còn chưa biến mất. Mỗi lần soi gương, Đàm Khải Hoa trong lòng đối với nông trường Triều Dương và Đỗ Song Ngư đều hận thấu xương.
Dưới tình huống như thế, Phạm Hồng Vũ kiên trì dùng Đỗ Song Ngư làm thông tin viên cho mình, giới bên ngoài xem ra, hoàn toàn là một hành vi đấu khí, cố ý chống đối đại nhân vật thành phố.
Nhưng trong chuyện đại sự như vậy, Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ hành động theo cảm tính.
Bắt đầu dùng Đỗ Song Ngư làm thông tin viên, Phạm Hồng Vũ đã trải qua cẩn thận cân nhắc. Tổng thể mà nói thì hắn cảm thấy lợi hơn hại.
Đầu tiên Phạm Hồng Vũ đối với việc cục Công an thành phố muốn bắt Đỗ Song Ngư tỏ vẻ rất không hiểu. Trong chính trị, đây là một biểu hiện vô cùng ngu ngốc. Loại tình huống giống như Đỗ Song Ngư, cũng không phải nói bắt là bắt, có thể nảy sinh tác dụng giết gà dọa khỉ. Nếu không bắt Đỗ Song Ngư thì sau này người khác sẽ có khả năng học theo.
Nhưng thời cơ bắt giữ lại không đúng.
Sự kiện bao vây vừa mới xảy ra được vài ngày, ảnh hưởng chưa tiêu trừ hết đã vội bắt Đỗ Song Ngư thì quả thật chính là bức ép cán bộ nông trường tiếp tục gây rối. Không cần nói là người khác, ngay cả với tính cách của Hoàng Tử Hiên, thì sẽ không đáp ứng. Chuyện chạy đến đồn công an cướp người như vậy mà còn làm được, huống chi tái bao vây tòa nhà Thành ủy được tính là cái gì.
Hơn nữa, vừa lúc Phạm Hồng Vũ trước khi đến nhậm chức liền bắt ngay Đỗ Song Ngư thì chính là không thèm để ý đến vị Bí thư Đảng ủy nông trường là hắn. Ở tỉnh đặc biệt phái người đến chính là bình ổn tình thế. Nhưng mọi người nhìn thấy đấy, Bí thư Phạm vừa mới đến nhậm chức thì nông trường lại gây ra chuyện.
Phạm Hồng Vũ không muốn đến thành phố, thứ nhất là không muốn làm giải thích công tác với Đàm Khải Hoa, Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường và các lãnh đạo thành phố khác. Có một số việc là không tiện giải thích. Hơn nữa, kể từ đó thì tổng có vẻ Phạm Hồng Vũ thiếu họ một ân tình. Rõ ràng là một quyết định ngu ngốc, Phạm Hồng Vũ dựa vào cái gì mà phải chùi đít cho những người này.
Trực tiếp bảo Đỗ Song Ngư làm thông tín viên cho mình, Phạm Hồng Vũ liền biểu hiện ý kiến bất đồng của mình.
Không cần nói là Phòng công an huyện Vân Hồ sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, tuyệt không dám lung tung bắt giữ Đỗ Song Ngư mà cho dù là Cục công an thành phố muốn bắt Đỗ Song Ngư thì trước phải gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ. Đây là trình tự phải làm. Trừ phi lãnh đạo cục cho rằng họ có đủ thực lực, có thể không cần quan tâm đến thể diện của Chủ tịch huyện Phạm Hồng Vũ.
Ngoài ra, Phạm Hồng Vũ rất coi trọng nhân phẩm của Đỗ Song Ngư.
Ở tiệm ăn, tình huống nguy cấp như vậy, Đỗ Song Ngư cũng tuyệt đối không đem vợ mình trốn đi, mà thúc giục Phạm Hồng Vũ đi trước còn mình và vợ lưu lại ứng phó cục diện.
- Vườn trà Thất Tinh của huyện chúng ta sản xuất hay sao?
Phạm Hồng Vũ cảm thấy kinh ngạc, nói:
- Trà này rất ngon, tôi thấy không kém gì trà Mao Tiêm bao nhiêu. Trước kia chưa nghe qua loại trà này?
Lục Cửu lắc đầu, nói:
- Tài chính của vườn trà Thất Tinh đang rất khẩn trương, bọn họ không có tiền để mở rộng thị trường. Nói sau, trà này không chỉ là có bề ngoài như vậy. Mấu chốt là còn có lịch sử văn hóa sâu xa. Vân Hồ chúng ta từ xưa là đất lành, và trà cũng không phải là thứ nổi danh.
Lục Cửu nói như vậy, thật ra thì Phạm Hồng Vũ rất hiểu.
Trà không phải là thương phẩm bình thường, không cần thiết phải dùng phương pháp tiếp thị hiện đại để tạo ra một thương hiệu nổi tiếng. Huống chi, lúc này gần như tất cả các vườn trà quốc doanh tình huống kinh doanh đều không tốt. Vườn trà Thất Tinh có thể đủ tiền phát lương cho nhân viên đã là tốt lắm rồi.
- Loại trà này Chủ tịch huyện rất thích phải không? Nếu thích thì tôi sẽ tặng cậu một ít.
Nói xong liền hướng thư ký gật đầu.
Thư ký vội vàng cầm một cái hộp sắt không nhỏ lại, bên trên hộp có dán nhãn Long Tỉnh trà.
Lục Cửu cười nói:
- Khi bọn họ đưa tới cho tôi là dùng túi nhựa, không tốt lắm nên tôi lấy hộp trà đã dùng qua để bỏ vào.
- Dùng túi nhựa? Thế thì uổng cho những lá trà này rồi.
Phạm Hồng Vũ không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu, cảm khái một câu rồi thuận miệng hướng Lục Cửu nói cảm ơn.
Nhìn ra được, Lục Cửu đang rất cố gắng xây dựng một bầu không khí nói chuyện thoải mái.