Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 584 : Bí thư huyện Vân Hồ họ Lục chứ không phải họ Phạm
Ngày đăng: 01:17 22/04/20
Tân Chủ tịch huyện đến tỉnh, trong tòa nhà Huyện ủy đưa ra ý kiến thảo luận không ngừng. Vân Hồ là địa phương nhỏ bé, bỗng nhiên có vị Thư ký Chủ tịch tỉnh xuống nên mọi người đặc biệt chú ý, nhất cử nhất động đều chuẩn được quan sát tỉ mỉ, hơn nữa Phạm Hồng Vũ còn dẫn Trần Hà đi theo.
Trần Hà ở tại huyện này vẫn luôn là "nhân vật tiêu điểm", là một người xinh đẹp như vậy, lại giữ một vị trí quan trọng như thế, suốt ngày đi bên cạnh các nhân vật lớn trong huyện điều này không làm cho người ta chú ý cũng không được. Mối quan hệ của Trần Hà và hai Chủ tich huyện trước đó là Lục Cửu và lão Thôi dường như có chút mờ ám ở huyện Vân Hồ này không có gì là bí mật cả, trước sau gì người ta cũng biết.
Đương nhiên, nghị luận việc này đều là người có vị trí không nổi bật, cơ bản là không phải trình lên Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân mà chỉ là các buổi uống trà, nói chuyện, làm ra vẻ thần bí, nhưng cách nói vô cùng thô tục. Nếu là người chân chính thì nhất định sẽ không tùy tiện truyền đi những lời đồn như thế, chỉ nói chuyện với những người thân cận nhất của mình mà thôi.
Tai vách mạch rừng, nếu chẳng may những lời nói này được truyền đến tai Lục Cửu hay rơi vào tai của Trần Hà thì cũng khó chịu rồi, Chánh văn phòng Ủy ban Nhân dân huyện thực chất có quyền lực rất lớn.
Lần này, Phạm Hồng Vũ không mang theo người khác, chỉ mang đi một mình Trần Hà, điều này làm cho người ta thêm bàn tán xôn xao hơn.
Xem ra cô gái này rất xinh đẹp nhìn vào chính là rõ ràng, ngay cả Phạm Hồng Vũ trẻ tuổi như vậy, mới đến đảm nhiệm vài ngày đã bị Trần Hà mê hoặc. Không quan tâm đến chuyện Phạm Hồng Vũ và Trần Hà chênh nhau mười tuổi, nhưng như vậy thì đã sao, có sao đâu chứ? Cũng đâu phải là hai người sẽ kết hôn. Nói không chừng thanh niên trai tráng hai mươi mấy tuổi đầu lại thích sự hấp dẫn của người phụ nữ gần bốn mươi thì sao?
Còn về chuyện Chủ tịch huyện Phạm đi tỉnh thành làm cái gì thì không ai để ý cả.
Đương nhiên, Lục Cửu là ngoại lệ.
Mấy ngày sau, Phạm Hồng Vũ và Trần Hà về đến huyện.
Trước khi tan sở, Trần Hà nhận được điện thoại liền nhanh chóng bấm nút nghe.
- Ở đâu đó?
Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh ấm áp của Lục Cửu.
- Còn ở đâu được chứ? Văn phòng.
Trần Hà thản nhiên trả lời, giọng điệu không mấy thân thiện.
- Đến đây đi, đợi em đến cùng nhau ăn cơm.
Trần Hà do dự một chút nói:
- Thôi đi, anh ăn một mình đi, em ăn rồi, tối em sẽ qua, ban ngày....
Trần Hà lắc đầu thản nhiên nói:
- Vâng, xem như hết, dù sao thì trong lòng anh cũng không phải tôi.
Lục Cửu mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng, kéo cô đến ngồi trên giường, thở phào một hơi, dường như có chút mệt mỏi.
Lục Cửu bị lừa một phen cũng không thèm để ý, hai tay thu về, ôm trước ngực nhìn Trần Hà cười hì hì, nhìn anh ta không còn uy nghiêm của vị Bí thư huyện ủy nữa.
Xem ra dù là Bí thư huyện ủy hay Bí thư quận không phải đang hẹn hò với bà xã mình thì đều có một sắc mặt như nhau.
- Sao vậy, làm mệt lắm à, chuyến đi công tác vừa rồi thật sự vất vả hả?
Trần Hà liếc anh ta một cái, không mặn không nhạt khi nói:
- Cũng không khổ cực gì, suốt ngày chỉ ở suối nước nóng của nhà khách, ngâm tắm nước nóng, xem Ti vi, khá nhàn đấy.
- Cũng chỉ một mình à?
Lục Cửu cũng không mặn mà hỏi một câu, nhưng lại mang theo vị mặn mà chua chát.
Trần Hà liền mỉm cười, nói:
- Đàn ông các người, tại sao lại nhàm chán như vậy, tôi không một mình được sao? Người ta suốt ngày bận chuyện này chuyện kia làm gì có thời gian để ý đến phản ứng của tôi? Tôi thấy anh ta thật sự chỉ muốn làm việc thôi.
Khóe miệng của Lục Cửu cười châm biếm nói:
- Giống nhau cả thôi, khi anh mới lên cũng vậy, cũng chạy đôn đáo cũng một lòng một dạ muốn làm việc. Thật sự ai cũng có một thời gian như thế, thời gian trôi qua nhiệt tình cũng giảm đi, trước tiên chúng ta ứng phó với anh ta rồi nói sau.
Trần Hà nhìn anh ta, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Có phải anh đã quá xem thường hắn ta không? Em thấy hắn ta không giống như người khác, anh phải cẩn thận.
- Ha ha, cẩn thận cái gì? Bí thư huyện Vân Hồ họ Lục không phải họ Phạm.