Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 586 : Giáp mặt xung đột
Ngày đăng: 01:17 22/04/20
2h50’, Phạm Hồng Vũ và Tề Chính Hồng rời khỏi cơ quan, theo sau là Lôi Minh và thông tín viên của Tề Chính Hồng, không vội vàng không hấp tấp đến văn phòng Huyện ủy cách đó không xa.
Rất nhiều ánh mắt nhìn thấy cảnh tượng này nên vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Từ lúc Phạm Hồng Vũ đến nhậm chức, có liên quan đến việc ai làm thư ký cho hắn luôn là tiêu điểm của các nhân viên công tác. Không nghĩ tới cuối cùng Lôi Minh lại chiếm được tiện nghi này.
Văn phòng Huyện ủy bên kia có một phòng họp nhỏ. Hội nghị công việc Bí thư và Hội nghị thường vụ đều diễn ra trong phòng họp này,
Phòng họp được bố trí rất xa hoa.
Khi Phạm Hồng Vũ và Tề Chính Hồng đến, Phó bí thư Triều quản lý Đảng và quần chúng đã đến. Cái họ Triều này cũng ít thấy, cùng họ với nhân vật Triều Cái trong Thủy Hử. Vì vậy còn có một ngoại hiệu là Triều Yêu Vương.
Tính cách của Bí thư Triều cũng khá lạc quan sáng sủa, cũng không thèm để ý. Có đôi khi những quan hệ bạn bè thân gọi ông là Triều Yêu Vương, Bí thư Triều cũng chỉ cười ha hả.
Thấy Phạm Hồng Vũ và Tề Chính Hồng bước vào, Bí thư Triều liền đứng dậy, chào hỏi hai người.
Bí thư Triều năm nay bốn mươi hai tuổi, so với hai vị lãnh đạo chủ chốt của Đảng chính thì lớn hơn, nhưng nhỏ hơn so với hai vị Phó bí thư khác.
Đây là lần đầu tiên Phạm Hồng Vũ tham dự hội nghị công việc Bí thư, ngồi cùng với Tề Chính Hồng, bên trái vị trí chủ tịch.
Bí thư Triều cười, mang hai điếu thuốc lá đưa qua.
Năm vị Phó bí thư người nào cũng là ống khói.
Lục Cửu quả quyết nói.
Đối với Tạ Hậu Minh, Lục Cửu cũng không cần phải khách khí. Ngay từ đầu, xét thấy kinh nghiệm lý lịch của Tạ Hậu Minh quá già, Lục Cửu lại mới đến nên có chút kiêng kỵ. Đại đa số thời điểm Lục Cửu áp dụng thủ thế, khuôn mặt tươi cười, dùng chiêu số “trong bông có kim”. Sau này dần dần đứng vững gót chân, thì liền có công có thủ, đợi khi trở thành Bí thư huyện ủy thì Lục Cửu răng nanh đều lộ ra rồi.
Lão Tạ luôn cậy già lên mặt, không chú ý trường hợp, Lục Cửu cũng không có ý định nhường nhịn nữa.
Tạ Hậu Minh lập tức hỏi ngược lại:
- Độ mạnh yếu sao mà chưa đủ? Bọn họ là lãnh đạo chủ chốt trong cục, đều dẫn đội đi xuống, đến các khu trấn kiểm tra công việc.
Lục Cửu thản nhiên cười:
- Chủ nhiệm Tạ, mặc kệ là làm công việc gì, muốn làm tốt công tác thì nên hạ công phu thật mạnh. Nếu chỉ xuống kiểm tra một chút, rồi tổ chức một cuộc họp thì chẳng giải quyết được vấn đề gì. Ví dụ như Cát Đại Tráng của đồn công an thị trấn Thập Nguyên, em trai của y chính là đầu lĩnh lưu manh lớn nhất thị trấn. Cát Đại Tráng đã bao che cho Cát Nhị Tráng bao lâu nay, ngay cả Chủ tịch huyện Phạm mà bọn họ còn dám động đao. Nhưng, cục Công an không ngờ không có bất kỳ xử lý nào, còn để cho anh ta về làm đồn trưởng. Đây coi như là chỉnh đốn tác phong cảnh sát chưa? Tôi thấy đây chính là bao che. Bộ dạng như vậy, công tác công an chúng ta là làm không tốt, về sau nhất định sẽ bị phê bình. Phải hạ quyết tâm, động người thật. Trước đem Cát Đại Tráng này xử lý trước rồi nói sau.
Tạ Hậu Minh mặt liền trầm xuống, nói:
- Bí thư Lục, tôi cho rằng đây là hai chuyện khác nhau, không thể nhập lại làm một. Cát Nhị Tráng quả thật là khốn kiếp, là lưu manh, hẳn là phải nghiêm khắc trừng trị. Nhưng không thể bởi vì vậy mà kết luận Cát Đại Tráng có vấn đề. Muốn xử lý một cán bộ thì cần phải có chứng cứ rõ ràng. Chúng ta không thể làm liên lụy bất cứ ai được. Cát Đại Tráng trước kia đã từng đưa Cát Nhị Tráng vào trại giáo dục lao động một năm. Khi cậu ta làm đồn trưởng thì công tư rất rõ ràng. Hiện tại, chúng ta không có chứng cứ chứng minh Cát Đại Tráng bao che hành vi cho Cát Nhị Tráng. Chuyện này, Chủ tịch huyện Phạm tự mình trải qua. Chủ tịch huyện Phạm, mời cậu nói rõ tình huống cho mọi người nghe một chút, lúc ấy Cát Đại Tráng có hành vi bao che Cát Nhị Tráng không?
Mắt thấy Lục Cửu lên giọng, Tạ Hậu Minh liền không chút do dự hướng về phía Phạm Hồng Vũ cầu viện.
Chủ tịch huyện Phạm, đây là lúc cậu ra ngựa rồi.