Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 58 : Thu Phục

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


Chủ nhiệm Phạm bỏ ra một khoản kinh phí lớn mời khách, hiệu quả dị thường rõ ràng.



Một đám lưu manh, bao gồm luôn cả Trịnh Phong Khuông và đám đầu mục cảnh sát uống đến say mèm. Một đám ngã trái ngã phải, nói năng lảm nhảm. Thậm chí Trịnh Phong Khuông còn ôm bả vai của Phạm Hồng Vũ, cười hì hì bảo hắn giới thiệu bạn gái.



Trịnh công tử bảo Phạm công tử giới thiệu bạn gái mới, vậy bạn gái cũ bỏ đi đâu?



Phạm Hồng Vũ thuận miệng cho có lệ, nhưng trong lòng cười lạnh.



Buổi chiều, Phạm Hồng Vũ trực tiếp đến phòng bệnh khoa ngoại bệnh viện Nhân dân huyện Vũ Dương. Trương Đại Bảo đang nằm trên giường bệnh, một bộ chán đến chết. Một quyển tạp chí cũ dùng để gối đầu, giống như đầu của y bình thường có đầy vết thương.



Trương Đại Bảo bình thường bộ dạng lòe loẹt nhưng còn không tính khó coi. Hiện giờ trên đầu quấn đầy băng vải, khuôn mặt sưng lên như cái đầu heo, bộ dạng còn muốn tức cười hơn nữa.



Hạ Ngôn và đám người Nhị Dát lúc đánh người cũng không nương tay.



Trương Đại Bảo tối hôm qua quả thực bị đánh không ít, đánh đến không còn biết phương hướng gì cả.



Lúc này, dường như cũng không có ai hầu hạ y. Trương Đại Bảo là người phù phiếm, háo sắc mê rượu. Quan hệ vợ chồng cũng chẳng khá hơn chút nào. Vợ của y làm việc tại một đơn vị, hiện tại đang trong giờ làm, cũng không thể xin phép nghỉ việc ra ngoài hầu hạ. Hơn nữa, Tbd cũng chưa đánh mất năng lực tự gánh vác cuộc sống.



Bây giờ, không xem tạp chí để tiêu khiển thì còn làm gì bây giờ.



Phạm Hồng Vũ vừa vào cửa, Trương Đại Bảo đang chuẩn bị xuống giường đi vệ sinh. Một tay y cầm bình nước truyền dịch, miệng mắng không ngừng. Bỗng nhiên nhìn thấy một thân hình vạm vỡ đi vào, Trương Đại Bảo sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm, không kìm nổi lui về đằng sau nửa bước, đụng phải mép giường, đặt mông phịch xuống, luôn mồm nói:



- Phạm công tử, Phạm công tử, chuyện không liên quan đến tôi, thật sự là không liên quan đến tôi.



Thanh âm cũng thay đổi giọng điệu.



Không thể nghi ngờ, Trương Đại Bảo nghĩ Phạm Hồng Vũ tới là để trả thù.



Tối hôm qua vừa mới bị đánh đến răng rơi đầy đất, chịu đựng chà đạp.



Phạm Hồng Vũ đánh giá một chút tình hình trong phòng bệnh. Những người bệnh khác có chút sợ hãi nhìn hắn. Phạm Hồng Vũ tuổi tuy còn trẻ nhưng vẻ dũng mãnh là không che dấu được.



Phạm Hồng Vũ đi về phía trước, từ trong tay Trương Đại Bảo cầm lấy chai truyền dịch, hỏ:



- Muốn đi vệ sinh à? Sao không ai hầu hạ thế?



- Không, không phải!



Trương Đại Bảo nói năng lộn xộn, nước tiểu sớm hóa thành mồ hôi chảy ròng ròng.



- Thời tiết lạnh, cứ nằm trên giường bệnh. Đừng để bị lạnh, không tốt đâu.
- Hạ Ngôn, tiền là chuyện nhỏ, người không bị thiệt là tốt rồi.



- Không phải, Nhị ca…Đây không phải là chuyện tiền. Anh mời Trịnh Phong Khuông khốn kiếp kia ăn cơm cầu tình?



Hạ Ngôn nói đến đỏ bừng cả mặt.



Nhị ca lại vì chuyện của gã mà hạ thấp người với Trịnh Phong Khuông, quả thực so với việc giết Hạ Ngôn còn khó chịu hơn.



Hạ Ngôn trong lòng hiểu được, Nhị ca là một người sĩ diện đến cỡ nào.



Phạm Hồng Vũ nói:



- Hạ Ngôn, việc này cũng không coi là ủy khuất.



- Cái này không tính là ủy khuất?



Hạ Ngôn kêu lên.



- Không tính!



Phạm Hồng Vũ lắc đầu, chắc chắn nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.



- Hạ Ngôn, mặc kệ làm việc gì cũng đều phải có mục đích rõ ràng. Rốt cuộc mình là muốn cái gì? Đem mục tiêu xác định xuống dưới, toàn lực ứng phó, mặc kệ những thứ khác. Như vậy mới là phương pháp làm việc chính xác. Xã hội thay đổi, con người nhất định cũng phải thay đổi. Cậu hãy lập tức đến Ngạn Hoa đi. Không học hỏi mở mang đầu óc là không thể được.



Hạ Ngôn vội la lên:



- Nhị ca, em hiểu rồi. Anh có thể yên tâm, việc kinh doanh em nhất định sẽ chuẩn bị cho tốt. Sẽ không làm hư đâu. Nhưng anh lại hạ thấp mình với tên khốn Trịnh Phong Khuông kia, ngẫm lại em có chút không chịu được.



Phạm Hồng Vũ nói:



- Tức giận thì cũng chẳng làm được gì. Tức giận thì có giải quyết được vấn đề gì đâu chứ.



- Em biết rồi! Tên khốn kiếp đó, một ngày nào đó em sẽ băm thây của gã thành trăm khúc.



Hạ Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói.



Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười, hạ giọng nói:



- Cũng không cần chờ bao lâu nữa đâu.