Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 676 : Không giết được bằng lời thì giết bằng hành động

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Chiếc máy bay thật lớn chậm rãi đáp xuống sân bay thủ đô.



Văn phòng Phó thủ tướng Hồng cắt cử một nhân viên thư ký cấp cục tên là Phương Khắc Thành cùng với Chủ nhiệm văn phòng Thanh Sơn tại thủ đô và Bí thư quản lý khu phố Tiêu Lang cùng đi.



Phương Khắc Thành ước chừng bốn mươi tuổi, vóc dáng hơi gầy, mang cặp mắt kính đen, rất có phong độ của người trí thức.



Đối với điều này, Vưu Lợi Dân cảm thấy bất ngờ.



Lễ tiết này có chút long trọng.



Phó thủ tướng Hồng hẹn gặp là buổi chiều hôm nay. Đồng chí lãnh đạo chủ chốt của trung ương công tác đều rất bận rộn. Quy luật làm việc và nghỉ ngơi bình thường đối với bọn họ mà nói là không tồn tại.



Nói như vậy, cùng loại hẹn gặp cũng sẽ không cho người đến đón.



- Chủ tịch tỉnh Vưu, chào ngài. Đi đường mệt nhọc rồi.



Phương Khắc Thành mỉm cười, bắt tay Vưu Lợi Dân, khí độ nghiễm nhiên, vừa thấy thì biết không phải là xuất thân bình thường.



Cùng loại khí độ, Phạm Hồng Vũ nhìn thấy được từ Lý Thạch Viễn, Hùng Diễm Linh, Bảo Bình An và các nhà quyền quý khác. Chỉ sợ vị này cũng là nhân vật có xuất thân quan trọng. Con cháu quý tộc thủ đô thân cư chức vụ quan trọng có khối người.



Vưu Lợi Dân hiển nhiên là biết rõ lai lịch của Phương Khắc Thành, mỉm cười khách khí nói:



- Khiến cho Cục trưởng Phương phải đích thân đến đón, thật không dám nhận.



Sau khi chào hỏi vài câu với Vưu Lợi Dân, Phương Khắc Thành lúc này lại bắt tay Khâu Minh Sơn, cười nói:



- Xin chào Bí thư Khâu. Bí thư Khâu, rất nhiều bài văn của ngài đều đều có vinh dự đọc qua, giải thích rất độc đáo, làm cho người ta có tính dẫn dắt rất lớn.



Khâu Minh Sơn trong số các Bí thư Thành ủy thành phố cấp địa được xem là ngoại tộc. Chẳng những khả năng viết rất tốt, hơn nữa lại còn rất thích viết. Những bài văn quan trọng đều là tự mình viết, rất ít khi mượn tay của nhân viên thư ký. Thanh danh vang dội tỉnh Thanh Sơn. Chỉ có điều không nghĩ tới Phương Khắc Thành cũng là độc giả của ông.



Lập tức khách khí vài câu.



Phương Khắc Thành không hổ danh là con cháu quý tộc, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo. Ngoài mặt không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, đối với thế hệ con cháu như Phạm Hồng Vũ cũng khách khí bắt tay:



- Chủ tịch huyện Phạm, xin chào. Ngưỡng một đại danh đã lâu.




- Bây giờ chỉ là phỏng đoán của cá nhân tôi, còn phải đợi thêm vài ngày nữa, xem hướng gió như thế nào. Nếu bọn họ bỗng dưng sửa miệng thì loại khả năng này sẽ rất lớn. Hồng Vũ, cậu cũng biết, nếu cậu không phạm sai lầm cụ thể thì muốn trực tiếp xử phạt cậu thì khó khăn quá lớn. Chủ tịch tỉnh tuyệt không đáp ứng. Nếu chỉ là đổi công tác của cậu, chỉ cần bọn họ hạ công phu, đồng ý bỏ ra một cái giá thì cũng không phải là hoàn toàn làm không được.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Có phải được như ý nguyện hay không thì không phải do bọn họ định đoạt. Đương nhiên, chỉ cần bọn họ đưa ra điều kiện hấp dẫn thì tôi cũng sẽ không để ý.



Tiêu Lang cũng nhẹ nhàng lắc đầu.



Đây chính là khí phách đại sự bất loạn của Phạm Hồng Vũ.



Đây là một biểu hiện mạnh mẽ cứng rắn bẩm sinh.



Mọi người bước ra bên ngoài phòng chờ, phân biệt mà lên xe. Phương Khắc Thành cùng ngồi chung xe thứ nhất với Vưu Lợi Dân, Chủ nhiệm văn phòng làm việc thì ngồi chung xe thứ hai với Khâu Minh Sơn. Tiêu Lang thì đi chung xe với Phạm Hồng Vũ.



- Anh Tiêu, khi nào thì uống rượu mừng của anh đây?



Lên xe, Phạm Hồng Vũ chuyển sang một chủ đề thoải mái, cười ha hả nói.



Tiêu Lang cười nói:



- Nhanh thôi, chúng tôi dự định tháng mười một năm nay. Cũng không làm rình rang, chỉ bày mấy bàn thôi, mời người thân và bạn bè quen thuộc đến tham dự. Đương nhiên, cậu và Cao Khiết khẳng định là được mời. Chỉ sợ Chủ tịch huyện Phạm và Chủ tịch thị xã Cao công vụ bề bộn không có thời gian thôi.



Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:



- Bí thư Tiêu không hổ danh là cán bộ thủ đô, càng ngày càng thành thạo rồi. Có người dám làm mất mặt anh sao?



Tiêu Lang cũng cười ha hả nói:



- Kỳ thật, chiếu theo ý tứ của Tử Hi, cô ấy ngay cả tiệc rượu cũng không muốn làm, chỉ muốn đi hưởng tuần trăng mật luôn thôi. Tuy nhiên ngẫm lại, sợ là không thể thực hiện được. Người khác không nói nhưng Xuân Vũ và Thu Vũ nhất định là sẽ làm loạn. Hai người này mà ồn ào thì chính là có điểm ăn không tiêu.



- Đúng vậy, thật là lợi hại, ăn không tiêu đâu.



Phạm Hồng Vũ vội đồng cảm nói.