Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 698 : Chương hoa hậu đẹp nhất giảng đường
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
Lý Thu Vũ đứng ở dưới lầu đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhấc chân đá về phía trước
Cô bé mặc chiếc áo trắng viền xanh giống trang phục của thủy thủ, váy có vẻ hơi dài phủ dưới đầu gối, chân mang giày da nhỏ màu trắng, hai chân thon dài trắng bóng. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi toàn thân giống như phủ thêm ánh sáng chói lọi làm vẻ đẹp của cô dường như không có gì sánh được.
Tuy nhiên trong lúc này vẻ mặt có chút khó nhìn, cô bé đang bĩu môi, cau mày.
Tiểu ma nữ thật sự gặp chuyện khó giải quyết, tối nay không biết có nên về hay không?
Đó là một vấn đề!
Tối hôm qua cô không về nhà, cô gọi điện về nói dối với Hùng Diễm Linh là phải tham gia một hoạt động văn nghệ của trường, thời gian về khá trễ nên ngủ lại ký túc xá cùng với các bạn luôn.
Vì để cho Hùng Diễm Linh tin tưởng còn cố ý giả bộ đưa bằng chứng.
Hùng Diễm Linh không nghĩ ngợi gì liền đồng ý, cô tin tưởng con mình còn tin tưởng Đông Nhan. Mặc dù đã có lần, Lý Thu Vũ đã từng trốn khỏi nhà chạy đến Hồng Châu đi tìm Phạm Hồng Vũ, dù sao trước khi đi cũng để lại một mẫu tin nhắn.
Hơn nữa nếu đi Hồng Châu quả thật tìm Phạm Hồng Vũ cũng chính là để làm việc thiện, không được xem là nói dối.
Nếu là Phạm Hồng Vũ thì Hùng Diễm Linh thật sự khá tin tưởng.
Tiểu tử này tuy còn khá trẻ tuổi nhưng làm việc điềm đạm, vô cùng chắc chắn, biết chừng mực.
Lần này, Hùng Diễm Linh làm sao biết được chuyện Lý Thu Vũ muốn đến quán rượu trừng trị Hứa Minh Thành? Trong mắt Hùng Diễm Linh, Lý Thu Vũ là đứa con gái ngoan ngoãn, chỉ có hơi ngịch ngợm một chút, không gây ảnh hưởng đến ai, có người trẻ tuổi nào mà không nghịch ngợm chứ?
Chuyện tối hôm qua đã qua đi một cách êm thấm, đêm nay thì nên lấy cớ gì đây?
Lý Thu Vũ không dám về nhà.
Nếu chẳng may mẹ biết được chuyện trong quán rượu tối qua thì biết phải làm sao?
Có sống nổi không?
Nhưng đêm nay không quay về thì ngày mai sẽ thế nào?
Chẳng lẽ trốn cả đời sao?
Điều lo sợ nhất chính là một khi mẹ biết được chuyện quán rượu đêm qua chỉ sợ trong đêm liền trực tiếp đến trường học, làm sao cô có thể kéo dài thực hiện kế hoãn binh này được?
Thật rắc rối quá!
Lý Thu Vũ thật sự có chút hổi hận, biết sớm Phạm Hồng Vũ đến thủ đô cô sẽ không tự mình xuất binh đi đối phó với Hứa Minh Thành, mọi chuyện nên giao cho Phạm Hồng Vũ, người này chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng.
Nhưng bây giờ nên làm thế nào cho phải?
Một chiếc Santana chậm rãi đứng cách đó không xa, nhìn qua cửa kính thủy tinh, Phạm Hồng Vũ đang thưởng thức cảnh đẹp, một lúc lâu không ngờ đã quên xuống xe.
Lúc này trên bãi có có một thiếu nữ tuyệt đẹp, đẹp hơn những thiếu nữ được vẽ trong truyện tranh gấp trăm lần! Đáng yêu gấp trăm lần.
- Có phải do Lý Xuân Vũ nói với anh không? Cũng không đúng, anh ấy không biết tôi ở đây, anh ấy chưa từng đến lầu ký túc xá....
Vẻ mặt của cô bé đang rất khó hiểu.
- Chuyện này tuy không đơn giản nhưng mục tiêu rõ ràng.
- Mục tiêu gì rõ ràng?
- Tôi chỉ tùy tiện hỏi môt vài học sinh họ đã cho tôi biết.
Lý Thu Vũ ngạc nhiên hỏi:
- Anh hỏi như thế nào? Tùy tiện hỏi học sinh, bọn họ làm sao biết tôi ở ký túc xá kia được.
- Rất đơn giản, tôi liền hỏi các cậu có thấy hoa hậu xinh đẹp nhất giảng đường ở đâu không? Chỉ cần hỏi nam sinh, mười có chín người biết rồi.
Mặt Phạm Hồng Vũ nghiêm trang nói.
- Khoác lác..... Miễng lưỡi trơn tru...
Lý Thu Vũ lẩm bẩm trong miệng nói thầm, nhưng nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt cô, nói như vậy mà cứ làm căng cũng không được. Từ khi cô được mười ba mười bốn tuổi cô đã nghe người ta khen cô xinh đẹp, nghe cũng quen rồi, nhưng khi nghe lời này từ miệng Phạm Hồng Vũ nói ra, thật sự cảm nhận rất khác nhau.
Sợ tâm trạng cô không tốt nên đùa để cô cảm thấy vui vẻ hơn.
- Tuy có khoác lác, nhưng cũng chỉ ba phần thôi, tôi thật đúng đã hỏi như vậy mới tới được, tôi đang nghĩ làm thế nào có thể tìm được cô, đây chính là chuyện xử lý, không nghĩ cô đang đứng ở dưới lầu.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười.
Lúc đến Đại học thủ đô tìm Lý Thu Vũ, Chủ tịch huyện Phạm thật đúng lấy tài năng thần thám ra sử dụng.
- Có gì khó xử lý, anh nói được bác gái bảo trực tiếp đến ký tức xá tìm, tìm các em...tìm bạn thôi.
Thiếu chút nữa có bé đã nói hớ, mặt thoáng đỏ vội vàng che dấu hỏi:
- Chuyện kia.... Các anh đàm phán thế nào, thực sự buông tha cho tên lưu manh kia sao?
Nghiêng đầu đi, không dám nhìn vào mắt Phạm Hồng Vũ.
- Chu Đại Toàn cũng không phải ngu ngốc, chúng tôi nghĩ buông tha hắn, Chu Đại Toàn cũng không chịu tha đâu.
- Thật vậy sao? Anh ta giác ngộ cao vậy sao? Vì nghĩa diệt thân sao?
Chuyện này vượt qua ngoài dự kiến của Lý Thu Vũ.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không giải thích gì thêm về những thủ đoạn gian trá về trí tuệ chính trị, những sự bẩn thỉu, cần chi phải để Lý Thu Vũ biết nhiều như vậy?