Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 70 : Siêu Cấp Đại Nhân Vật
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn ở doanh trại nhận được khoản đãi rất tốt.
Long Thần Du cố tình căn dặn như vậy. Bản thân gã ở lại bệnh viện Nhân Dân, nhất định phải đảm bảo Bảo Hưng không có nguy hiểm đến tính mạng. Long Thần Du giao cho chính trị viên ở doanh trại nhất định phải khoản đãi Phạm Hồng Vũ cho tốt. Hai vị này là ân nhân cứu mạng của Bảo Hưng, không có bọn họ thì Bảo Hưng và Đông Vũ đã không còn tính mạng nữa rồi.
Chính trị viên chỉ dẫn về hai tiểu đoàn, hai trung đội, còn để lại hai tiểu đoàn và môt trung đội ở huyện thành. Cần phải tuyệt đối bảo vệ an toàn tính mạng cho Bảo Hưng và Đông Vũ, còn phải hoàn toàn cách ly Trịnh Phong Khuông và người khác.
Bảo Hưng từng là trung đội trưởng của đại đội 2, chiến sỹ tiểu đoàn 1, cảm tình đối với trung đội trưởng trước kia rất tốt, ai không dám gây bất lợi cho nguyên trung đội trưởng thì chiến sỹ của trung đội 1 sẽ lập tức cho biết mặt.
Chính trị viên Doanh cũng đã ngoài ba mươi tuổi, là một quân nhân nhiệt huyết, luôn coi Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn như anh em ruột. Vừa mới về đến doanh trại đã sắp xếp cho Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn tắm rửa thay quần áo. Phạm Hồng Vũ cả người đều bị dính máu, kết thành một vết máu thẫm, mùi tanh xộc lên mũi.
Trong quân doanh, không có trang phục khác, cho nên chính trị viên đành phải tìm quân phục cho bọn họ mặc, chỉ có điều không cho mang mũ mà thôi, coi như để phân biệt với quân nhân khác.
Quân phục kiểu cũ này tuy rằng chẳng oai phong gì nhưng mặc vào cũng khá là thoải mái.
Hai người vừ mới rửa mặt xong, chính trị viên liền đưa hai người vào nhà ăn dành cho cán bộ, trên mặt bàn đã bày sẵn mấy món thức ăn nóng hổi.
Bên cạnh bàn, có bày ba két bia.
Chính trị viên nhường chỗ ngồi cho Phạm Hồng Vũ và Hạ Ngôn.
- Nào nào, tiểu Phạm, tiểu Hạ, ngồi đi. Tiểu đoàn trưởng và đại đội phó vẫn còn đang ở bệnh viện, chưa về, chúng ta không đợi nữa, cứ chén trước thôi. Ngày hôm nay, chúng ta không say không nghỉ nhé. Haiz, lão Tần tôi nói trước, hôm nay ai không say thì đừng có trách nhé.
Chính trị viên ngồi xuống bên cạnh Phạm Hồng Vũ, lớn tiếng nói, rất hào sảng.
Hạ Ngôn hưng phấn, hai mắt sáng lên.
Gã rất ưa thích không khí náo nhiệt như vậy. Một đám bạn thân thiết ngồi với nhau, đừng nói là uống say, mà là uống đến chết cũng không vấn đề gì cả.
Vừa rồi vẫn còn căng thẳng, thế mà trong nháy mắt đã khác nhau một trời một vực rồi.
Chỉ có thể nói, anh Hai tính kế quả thật là rất thần.
Tuy nhiên trong suy nghĩ của Hạ Ngôn, anh Hai vốn đã rất lợi hại, nếu không lợi hị thì đó mới là kỳ lạ. Bất luận ai đối nghịch với anh Hai thì đều không có kết cục tốt cả, Phương Văn Phong và Trịnh Phong Khuông là hai ví dụ điển hình nhất.
Còn Phạm Hồng Vũ lúc này có chút lo lắng.
Không phải hắn sợ uống say, mà là ở cửa này hắn không thể uống say được. Phía sau còn rất nhiều việc phải làm, cần phải tỉnh táo. Chỉ có điều Phó tiểu đoàn trưởng nhiệt tình như vậy, không thể từ chối được. Hơn nữa, tính tình Phạm Hồng Vũ cũng thích náo nhiệt, anh em ngồi uống rượu với nhau thật sự rất sảng khoái.
- Tên khốn khiếp này, cũng không chết được. Ha ha, tuy nhiên hai người bọn cậu cũng độc ác thật đấy, đánh vỡ cả xương bả vai của hắn, đầu cũng đánh cho thành ra như vậy. Bác sỹ nói e rằng sẽ tổn thương nghiêm trọng đến não bộ, trị khỏi rồi thì cũng sẽ để lại di chứng.
Nói xong, Long Thần Du giơ ngón cái lên với Phạm Hồng Vũ.
Hai cái này, thực tại giải hận, Long Thần Du đỡ phải đích thân động thủ.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Có di chứng hay không, không liên quan gì lớn.
Long Thần Du cười lạnh nói:
- Cái đó đúng. Lần này, tên đó chắc chắn sống không nổi nữa rồi. Không giết hắn, ông cụ nhà Bảo Hưng tuyệt đối sẽ không đồng ý. Điểm này, tiểu Phạm, cậu cứ yên tâm đi, cậu sẽ không thiệt đâu. Tôi sẽ bảo đảm cho cậu một vé.
Nói xong, Long Thần Du tỏ ra hết sức tự tin, Long Thần Du tuổi trẻ, cố nhiên là có sự cao ngạo của tuổi trẻ, nhưng nếu không nắm chắc thì sẽ không nói như vậy.
Phạm Hồng Vũ hỏi với vẻ thăm dò:
- Tiểu đoàn trưởng Long, ông cụ nhà đại đội trưởng Bảo là một đại nhân vật sao?
Long Thần Du liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nói:
- Ha ha, tiểu Phạm, cậu không cần phải thăm dò tôi. Hôm nay cậu đã giúp tôi một đại ân như vậy, tôi cũng không giấu cậu nữa. Cha của Bảo Hưng là Bảo Bình An chính là thủ trưởng của tổng bộ. Ông ấy là chiến hữu nhiều năm của ông già tôi. Còn về lão thái gia của Bảo gia thì càng lợi hại hơn.
Phạm Hồng Vũ kinh sợ nói:
- Đó thật sự là Bảo lão gia sao?
Long Thần Du trịnh trọng gật đầu, mặt lộ vẻ kính nể:
- Chẳng lẽ còn vị Bảo lão gia thứ hai sao?
Trong phút chốc, Phạm Hồng Vũ hơi choáng.
Đó đúng là siêu cấp đại nhân vật của Trung Hoa.