Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 719 : Từ đầu đến cuối nhà họ Chu
Ngày đăng: 01:18 22/04/20
- Trưởng phòng, lúc này Ủy ban Trung ương mặt trận tổ quốc đến tìm anh để hỏi thăm vấn đề gì thế?
Đại Lưu hỏi trong điện thoại với giọng ngờ vực.
Tính Đại Lưu rất dè dặt, làm việc rất cẩn thận, đây đều là ưu điểm của anh ta và cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Phạm Hồng Vũ cố gắng đề cử anh ta tiếp nhận chức thư ký của mình. Nếu đem ra so sánh sự giác ngộ và khả năng thiên phú về lĩnh vực chính trị thì Đại Lưu đều thua xa Phạm Hồng Vũ rồi.
Nhưng cũng không quan hệ gì. Phạm Hồng Vũ vốn dĩ không phải cùng loại. Lúc đầu Vưu Lợi Dân chọn hắn đến làm việc tại phòng thư ký, vốn dĩ chọn không phải là “Thư ký” mà là tuyển “phụ tá” thôi. Đương nhiên là ý đồ bồi dưỡng cũng lộ rõ, đem cho Phạm Hồng Vũ một vầng hào quang sáng chói, sau này chỉ cần ở lại làm việc trong tỉnh Thanh Sơn thì sự tiện lợi là nhất rồi.
Cũng không thể yêu cầu mỗi một người thư ký đều cùng một loại như Phạm Hồng Vũ được.
Đại Lưu tự mình cũng rất hiểu điều này, cho nên vẫn luôn giữ một thái độ hết sức cung kính với Phạm Hồng Vũ, ngay cả đến xưng hô cũng không dám thay đổi, anh ta biết rõ địa vị của hắn trong lòng Vưu Lợi Dân, không phải tay thư ký bình thường nào cũng sánh được.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chắc là có liên quan đến đoàn khách Hồng Kong lần trước đến Vân Hồ khảo sát, Bí thư Vinh cũng thừa nhận rồi, là tinh thần chủ nghĩa quốc tế vĩ đại. Các đồng chí bên Ủy ban Trung ương mặt trận tổ quốc rất coi trọng chuyện này cũng là lẽ đương nhiên thôi. À phải rồi, Đại Lưu, Cao Ánh Huy có nói với anh rằng Ủy ban mặt trận tổ quốc tỉnh cũng cho gọi Lục Cửu lên tỉnh không?
- Không có… cho nên tôi mới thấy hơi kỳ lạ. Trưởng phòng, theo lý thì không nên như vậy…
Năng lực giác ngộ chính trị của Đại Lưu tuy rằng không bằng Phạm Hồng Vũ, nhưng cũng rất nhạy bén, nếu như so sánh với Thư ký của lãnh đạo tỉnh ủy khác thì không hề thua kém. Nếu là việc các đồng chí trong Ủy ban Trung ương mặt trận tổ quốc đến tìm hiểu Vân Hồ thì theo lẽ thường nên thông báo cho Bí thư huyện ủy và Chủ tịch Ủy ban mặt trận tổ quốc huyện lên tỉnh đàm thoại. Bọn họ trong ngành với nhau - là những người chuyên phụ trách chứ Chủ tịch huyện Phạm Hồng Vũ này có đi giao lưu hay không thì không quan trọng.
Ủy ban Mặt trận Tổ quốc tỉnh chỉ thông báo cho mỗi mình Phạm Hồng Vũ mà thôi, thật là quá châm chọc mà.
Người ta có ý muốn tránh mặt Lục Cửu đây mà!
Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng nói:
- Không sao, Đại Lưu! Đoàn chuyên gia Hồng Kong này vốn dĩ là do Huyện ủy mời đến, Lục Cửu cũng chưa bao giờ có giao lưu cụ thể gì với họ cả, cả các đồng chí trong Ủy ban mặt trận tổ quốc huyện cũng vậy.
Lúc ban đầu Lục Cửu kiên quyết không “dính vào”, bây giờ quả nhiên đã hiện ra là “chỗ ngon” rồi.
Ai nói rằng cán bộ cơ sở tính mẫn cảm chính trị không cao?
- Trưởng phòng! Vậy chuyện này…
- Đúng thế, Tuyết Tùng không cùng loại người với bọn họ. Thật bực mình với anh ta, đủ một bình cho Chu Đại Toàn uống đó. Haiz! Đúng rồi, lần trước anh đi vội quá nên vẫn không kịp ăn với Tuyết Tùng một bữa cơm, nói chuyện phiếm về công việc chính chỗ các anh. Lần tới về thủ đô thì phải nhớ mời anh ta một bữa cơm đó. Ha hả! anh ta cũng giống như anh, đều là những người có nhiều mưu kế, các anh đúng là trời sinh ra để lăn lộn trong thể chế đấy.
Lý nhị thiếu gia nói rồi bất giác thở dài một tiếng.
- Chuyện này anh hãy yên tâm, nhất định tôi sẽ mời, tôi cũng rất muốn nói chuyện với anh ta lắm.
- Ừ, hai cô bé đó thế nào rồi, không gây chuyện gì đấy chứ?
Lý Xuân Vũ lại bắt đầu quan tâm đến đứa em gái nhà mình, cho dù Lý Thu Vũ rất bướng bỉnh không nghe lời, nhưng vẫn là em gái ruột của anh ta, Lý Xuân Vũ phải để ý đến đứa em gái này.
- Yên tâm đi, không phải ở cùng chỗ với Đông Nhan sao?mấy hôm nay tôi chẳng có thời gian đi cùng chúng, chúng nó tự do vui chơi, tôi kêu Công an huyện cho người theo bảo vệ rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.
- Thế thì tốt rồi, trải qua chuyện lần trước, tôi sợ rằng con bé nó lại gây chuyện, cũng phải nghĩ đến cảm giác của Đông Nhan rồi. Ôi trời! Phạm Nhị, mấy hôm nữa cậu cho chúng về nhà đi, mẹ tôi với cô Vĩ luôn thấy không yên tâm.
Điều này thì Phạm Hồng Vũ cũng rất hiểu, hơn nữa hắn luôn có dự cảm “bất thường”, dường như Hùng Diễm Linh đã linh cảm được điều gì đó trong nội tâm của Lý Thu Vũ, nên tỏ ra cảnh giác.
Chuyện này, muốn tiến thêm cũng không tiến được mà muốn lui cũng không lui được, thật là đau đầu.
- Tôi sẽ cố gắng, thế nhưng mà việc này có làm được hay không tôi cũng chưa chắc đâu. Nói thật với anh, Xuân Vũ! Hai con bé này làm tôi đau đầu nhất, ngày ngày đều phải hầu hạ cẩn thận, còn không dám nói nặng lời, ôi trời!
Chủ tịch huyện Phạm thở dài một hơi, cười khổ nói.
- Có ai phủ nhận đâu, cậu còn tốt đấy, còn tôi đã đau đầu suốt bao năm nay rồi, dù sao cậu cứ làm hết sức là được rồi.
Lý Xuân Vũ rất đồng cảm.
Nói chuyện điện thoại với Lý Xuân Vũ, Phạm Hồng Vũ định liệu trong lòng, rồi lại gọi điện thoại cho Lý Thu Vũ. Hai ngày hôm nay, Lý Thu Vũ và Đông Nhan không ở trong khách sạn Vân Hồ mà đến ở trong khu dân chài ở thị trấn Lô Hoa rồi. Trong mắt hai cô gái này, chơi ở khu dân chài vui hơn ở khách sạn Vân Hồ rất nhiều. Lý Thu Vũ vừa mới học được cách câu cá nên nghiện mất rồi, nhất định cứ phải đến bên hồ cá để thỏa mãn.
Phạm Hồng Vũ nói với Lý Thu Vũ rằng hắn có việc phải lên tỉnh thành, tối nay có lẽ không về kịp, nên không tới đó vui chơi với họ được.
Hai cô gái cho dù không vui nhưng cũng không thể nói gì được nữa.