Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 736 : Giáp mặt tố cáo

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Không khí trước cửa phòng làm việc trở nên khá kỳ lạ.



Hai đồng nghiệp thư ký cũng nhận ra được tình thế khá căng thẳng, không ai dám có một động tĩnh nhỏ nào cả, sợ có chút tiếng động sẽ rước họa vào thân.



Với tính cách xưa nay của Trịnh Mỹ Đường các đồng nghiệp ai cũng hiểu rõ cả, chuyện gì không thích thì “trút giận sang người khác”, đó chính là đặc điểm của Trịnh Mỹ Đường. Còn Phạm Hồng Vũ thì không phải cạn tình cạn nghĩa như vậy. Uy phong của Trịnh Mỹ Đường ở cơ quan Tỉnh ủy khá nổi bật, thậm chí khá áp đảo đối với bí thư Tỉnh ủy thứ nhất Tào Thành, gã ta chỉ có một lần bị hoảng sợ khi nằm trong tay Phạm Hồng Vũ.



Hiện giờ, bỗng nhiên Phạm Hồng Vũ đến đây bảo có chuyện đại sự xảy ra.



Có trò hay để nhìn.



Thời điểm này, cửa phòng bằng gỗ lim của Viên Lưu Ngạn mở, một người cán bộ trung niên hiện ra ở cửa, nhìn kỹ đó chính là Tỉnh ủy Ủy viên Thường vụ, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Tự Quân.



Tự Quân ở cửa xoay người lại, hướng bên trong cúi đầu chào, vẻ mặt khá tươi cười, đó chính là chào tạm biệt Viên Lưu Ngạn...



Viên Lưu Ngạn cũng mỉm cười gật đầu, bỗng nhiên vẻ mặt đọng lại nụ cười có chút kinh ngạc.



Không thể nghi ngờ, chính là Bí thư Viên nhìn thấy Chủ tịch huyện Phạm.



-A, Chủ tịch huyện Phạm hả?



Tự Quân nhẹ nhàng xoay người lại, lập tức ngẩn đầu ưởn ngực, uy phong lẫm liệt, dường như đó là người khác, đôi mắt nhìn xoáy dường như ngạc nhiên khá sâu sắc.



-Chào ngài, Trưởng ban Tự.



Phạm Hồng Vũ hơi cúi đầu, nho nhã lễ độ nói.



Tự Quân nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, hướng Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu, còn hướng Trịnh Mỹ Đường và Trưởng phòng Giản gật sơ qua, không nói câu nào, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi mà đi.



Phân công công việc của lãnh đạo tỉnh ủy chủ chốt, trước đó không lâu tiến hành điều chỉnh công tác, công việc của Mặt trận Tổ quốc đều đến để Viên Lưu Ngạn phân công công việc. Tự Quân xuất hiện ở văn phòng của Viên Lưu Ngạn đó cũng là điều dễ hiểu.



Trưởng phòng Giản liền hướng Trịnh Mỹ Đường hạ giọng nói:



-Bí thư Trịnh, xin đợi một chút để tôi báo cáo với Bí thư Viên.



-Được.
-Cậu tố cáo hắn vì chuyện gì?



-Tôi tố cáo anh ta phá hủy ổn định tình hình chung và làm mất tình đoàn kết của thành phố Tề Hà.



-Vớ vẩn.



Viên Lưu Ngạn “hừ” một tiếng, vẻ mặt có chút không hài lòng.



-Bí thư Viên, hôm trước Cục công an thành phố Tề Hà không hiểu sao lại đến Nông trường Triều Dương bắt Đỗ Song Ngư. Đồng chí Đỗ Song Ngư là Phó chánh văn phòng Nông trường Triều Dương, là truyền tin viên của tôi.



-Hừ, hừ, tên Đỗ Song Ngư này tôi biết, ba tháng trước có gây rối, gã ta chính là phần tử lãnh đạo hàng đầu xúi dục. Sao chỉ trong nháy mắt đã biến thành Phó chánh văn phòng Nông trường Triều Dương rồi hả? Phạm Hồng Vũ cậu có biết cậu làm vậy thì tính chất vấn đề nghiêm trọng đến mức nào không? Là cậu bao che, tụ tập chúng gây rối, kích động vài trăm người vây quanh Ủy ban Thành phố, cậu cho đó là trò chơi tập làm người lớn sao? Đó là phần tử hư hỏng, cậu chẳng những không xử lý mà còn đề bạt trọng dụng, có chuyện gì xảy ra vậy?



Viên Lưu Ngạn không chút khách khí khiển trách, vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc.



-Bí thư Viên, tôi không cho Đỗ Song Ngư là kẻ xấu.



Phạm Hồng Vũ cũng không chút khách khí đáp, đối chọi một cách gây gắt.



-Tình huống lúc đó người tự mình ở hiện trường cũng thấy được, công nhân viên chức ở Nông trường Triều Dương không có hành động gì gây hư hại của công cả. Vấn đề của Nông trường Triều Dương đã được đề cập qua mấy thập niên rồi, không được giải quyết thích đáng, nên quần chúng đưa ra ý kiến là đương nhiên rồi. Không biết quần chúng phản ánh bao nhiên lần, nhưng cũng không có một lần được giải quyết tốt, đều lừa gạt. Chuyện như vậy mà bỏ qua theo tôi thấy thật sự không chút công bằng nào cả. Tôi cho rằng chuyện xảy ra ở tháng ba năm nay mà bị xem là gây rối, đó chỉ là tình huống muốn phản ánh ý kiến của mình lên thượng cấp, tuy nhiên phương pháp của họ hơi quá kích. Chính Bí thư Vinh đã phê bình họ ngay tại chỗ, họ đã nhận thức được sai lầm rồi, trong ngày nhanh chóng quay về nông trường, không có bất cứ hành vi nào quá kích cả. Chuyện này cho được xem là đã giải quyết đích đáng, hiện tại ở Nông trường Triều Dương đã có nhiều thay đổi, cán bộ công nhân viên muốn đồng tâm hiệp lực thực hiện công việc, tình hình tiến triển khá tốt. Đột nhiên đồng chí Trịnh Mỹ Đường lại ra lệnh cho Cục công an bắt đồng chí Đỗ Song Ngư, đó chẳng phải là cố ý gây sự, là cố ý phải hỏng đại cục việc đoàn kết nội bộ của Nông trường Triều Dương sao? Hôm qua tôi có đến nhà đồng chí Trịnh Mỹ Đường để nói đến chuyện này, Trịnh Mỹ Đường chẳng những không nhận ra sai lầm của mình còn lấy quyền lực ức hiếp người, tiếp tục sai lầm của mình càng ngày càng xa hơn. Chính vì thế hôm nay tôi cố đến gặp ngài phản ánh tình hình, hy vọng đồng chí Trịnh Mỹ Đường có thể lập tức sữa chữa hành vi sai trái của mình, không được can thiệp vào công tác của Cục công an, càng không được muốn bắt ai thì bắt. Nhân danh pháp luật, tôi kiên quyết phản đối.



-Thật càn gỡ.



Viên Lưu Ngạn đập mạnh tay xuống bàn quát lớn một tiếng.



Phạm Hồng Vũ này, lá gan cũng lớn thật.



Không ngờ chạy đến phòng làm việc của ông ta nói năng như vậy, chẳng những tố cáo đại bí thư của hắn.Qua lời nói của hắn có thể mơ hồ có ý chỉ trích Viên Lưu Ngạn.



Thật sự quá ngông cuồng, quá kiêu ngạo.



-Trịnh Mỹ Đường là Phó bí thư Thành ủy, là lãnh đạo thượng cấp của cậu, cậu không hiểu điều này sao? Sao lại nói phá hỏng tình đoàn kết đại cuộc. Thật nực cười! Chẳng lẽ bắt Đỗ Song Ngư thì tạo nên lỗ thủng, mọi người đều muốn tạo phản sao?



-Tự cho mình là đúng, lên tiếng đe dọa.