Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 739 : Sợi dây này chính là do anh buộc

Ngày đăng: 01:18 22/04/20


Trịnh Mỹ Đường cúp máy rồi rời khỏi tòa nhà số 1 Tỉnh ủy.



Cho tới lúc này, trong phòng thư ký 2 mới bộc phát tiếng nghị luận. Mọi người vẻ mặt cổ quái, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, đều suy đoán rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.



Tuy rằng không biết nội tình như thế nào, nhưng chuyện hôm nay nhất định sẽ lan truyền ra khỏi cơ quan Tỉnh ủy với tốc độ nhanh nhất.



Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên chạy tới gặp Viên Lưu Ngạn, rồi lại công nhiên đánh nhau với Trịnh Mỹ Đường, ngẫm lại đều cảm thấy rất kích thích.



Trịnh Mỹ Đường vừa mới ngồi xe rời khỏi Tỉnh ủy, thì máy nhắn tin lại vang lên kịch liệt. Vừa thấy thì là số điện thoại của Cục Công an thành phố. Trịnh Mỹ Đường bụng đầy lửa giận, tuy nhiên vẫn bảo lái xe dừng lại ở trạm điện thoại công cộng ven đường, gọi điện thoại cho Nhâm Uy.



- Cục trưởng Nhâm, có chuyện gì vậy?



Lần này, giọng điệu của Trịnh Mỹ Đường tương đối bình thản. Dù sao Nhâm Uy cũng là Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố, là người cầm lái thực tế của cục Công an. Mặc dù Phó bí thư Trịnh ở Tề Hà uy phong lẫm lẫm, nhưng tạm thời còn chưa một tay che trời. Đàm Khải Hoa cũng không phải là loại đèn cạn dầu.



- Bí thư Trịnh, Đỗ Song Ngư không chịu đi.



Nhâm Uy trong điện thoại lắp bắp nói, hơi có chút hổ thẹn.



Trịnh Mỹ Đường lập tức bị làm cho hồ đồ:



- Cái gì không chịu đi? Không phải nói là thả cậu ta sao?



- Đúng vậy, chúng tôi thả cậu ta, nhưng cậu ta lại không chịu đi. Nhất định bắt chúng ta phải cho cậu ta một câu trả lời.



Trịnh Mỹ Đường khuôn mặt sa sầm, cả giận nói:



- Câu trả lời? Câu trả lời gì?



- Là như vầy, Bí thư Trịnh, Đỗ Song Ngư nói, chúng ta nói bắt cậu ta mà chẳng có lý do khiến người khác phải phục. Bây giờ lại nói thả mà cũng chẳng có lý do. Cậu ta không đi, bắt chúng ta phải giải thích rõ ràng.



- Thật là buồn cười!



Trịnh Mỹ Đường không khỏi giận tím mặt.



- Thả mà không chịu đi, thực muốn ngồi tù à?



Nhâm Uy cười khổ một tiếng nói:



- Còn nữa, Bí thư Trịnh, mười mấy người của nông trường Triều Dương vẫn còn ở cục Công an mà không chịu đi. Bí thư Trịnh, tình huống này rốt cuộc làm sao bây giờ?




- Bí thư Phạm, Chủ tịch Hoàng.



Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, đám người Đỗ Song Ngư đều thất kinh, không nhịn được dừng bước, đứng không nhúc nhích.



- Lão Nhâm, sao lại thế này?



Tiêu Hàn Nguyệt âm trầm nói.



Nhâm Uy chỉ cảm thấy máu trong người xông lên trán, tứ phương đều đỏ bừng.



Mẹ nó, hôm nay thật sự là quá mất mặt.



Không nghĩ tới, Tiêu Hàn Nguyệt vào lúc này đã nhìn thấy hết sự chật vật của ông ta. Cục trưởng Nhâm Uy về sau làm sao mà còn hò hét hoành tráng trước mặt Bí thư Tiêu nữa.



Chỉ có điều trong lúc này, Nhâm Uy không thể không hướng Tiêu Hàn Nguyệt cúi chào, kìm nén bực bội nói:



- Bí thư Tiêu...



Mặc kệ Nhâm Uy ương ngạnh như thế nào, nhưng quy củ là phải tuân giữ, bằng không chính là để cho Tiêu Hàn Nguyệt bắt được nhược điểm.



Tiêu Hàn Nguyệt giơ tay đáp lễ, vẫn sa sầm nét mặt như trước, không mặn không nhạt nói:



- Lão Nhâm, đây là có chuyện gì?



Anh sao lại hỏi tôi như thế?



Tôi không phải đã báo cáo với anh rồi sao?



Anh còn giả bộ gì chứ?



Lúc ấy hướng anh báo cáo, anh còn hi hi ha ha, trong lúc mấu chốt như thế này, cố ý chạy tới xem Nhâm Uy tôi bị chê cười sao?



Tuy nhiên, Nhâm Uy cũng phải cố nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc nói:



- Bí thư Tiêu, đây chỉ là hiểu lầm. Đồng chí nông trường Triều Dương đã hiểu lầm cục Công an thành phố chúng ta. Tôi đang giải thích cho bọn họ. Xin Bí thư Tiêu ra chỉ thị.



Bất kể thế nào, Tiêu Hàn Nguyệt, Phạm Hồng Vũ và Hoàng Tử Hiên cũng đã tới, củ khoai lang phỏng nóng tay này cuối cùng cũng đã có thể vứt ra rồi.