Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 767 : Bí thư Cừu Hạo Minh có ý kiến

Ngày đăng: 01:19 22/04/20


Khóe miệng Lôi Minh hiện tia trào phúng, nhẹ giọng nói: -Cho dù cô ở bệnh viện Mặc Bình, Chủ tịch huyện Mặc Bình cũng sẽ không đến thăm cô!



-Đúng, tôi biết, chú của Cừu Lập Hành là Bí thư huyện ủy, mọi người đều sợ anh ta…



Lã Đình khe khẽ thở dài, trong mắt hiện lên một chút chán ghét.



Là chán ghét, không phải căm hận.



Ngay cả hận cũng chẳng hận nỗi, chỉ có thất vọng vô cùng và chán ghét vô tận thôi.



Hóa ra cô hiểu rõ bối cảnh của Cừu Lập Hành, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà cô lại có thể đắc tội với Cừu Lập Hành như thế, do đó Cừu Lập Hành vì muốn giữ thể diện đành phải hạ tử thủ với cô. Trong một huyện, đừng nói là cán bộ quần chúng thông thường, cho dù là một cán bộ cấp phó huyện, cũng sẽ không dám đi đắc tội với cháu của Bí thư huyện ủy.



-Chủ tịch huyện Phạm, các anh dự định sẽ xử trí tôi thế nào?



Lát sau, Lã Đình vô lực hỏi han, giọng điệu ngược lại trở nên vô cùng bình tĩnh.



-Xử trí?



Phạm Hồng Vũ có chút kinh ngạc hỏi ngược lại.



-Sao chúng tôi phải xử lý cô?



-Giao tôi lại cho xã Quyến Khẩu, để họ nghiêm khắc xử phạt…



Lã Đình cười nhạt một tiếng, nói, cũng không thấy sợ sệt.



Tục ngưc có nói: bi thương lớn chết trong tim.



Trái tim cảu cô gái này dù chưa chết, nhưng ít nhất đã thấy vô cùng tuyệt vọng nên không còn thấy sợ hãi nữa.



Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng nhăn mày, nói: -Cô giáo Lã, phàm chuyện gì cũng không tuyệt đối. Bây giờ cô có thể nằm trong bệnh viện Vân Hồ, thì có thể thấy vấn đề của cô hoàn toàn không có cách giải quyết khác, hầu hết cán bộ của Vân Hồ đều tốt, tôi tin hầu hết cán bộ của Mặc Bình cũng tốt.



Hắn là Chủ tịch huyện, những lời như vậy cần phải nói, hơn nữa trong lòng Phạm Hồng Vũ thực sự cũng cho rằng như vậy.



Lã Đình đang định nói thì bỗng ho khan.



Tiểu Ưu vội nhảy từ trên giường xuống, đi đến giường bệnh, cầm tay cô, mắt không rời khỏi mẹ. Tay Lã Đình rất gầy, từng mạch máu xanh nhạt lồi lên.



Lã Đình ho khan vài tiếng, quay đầu nhìn con gái, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng vô cùng, tràn đầy vẻ trìu mến, sau đó mới quay sang Phạm Hồng Vũ, nói: -Dù nói thế nào, Chủ tịch huyện Phạm, tôi rất cảm ơn anh, đặc biệt là anh đã đối xử với Tiểu Ưu tốt như vậy… Xin lỗi, lúc nãy anh nói chuyện với viện trưởng, tôi nghe rồi, tôi không cố ý nghe lén, nhưng không muốn cắt ngang hai người… Anh là lãnh đạo tốt, dù tôi vẫn không tin phần lớn cán bộ Mặc Bình đều tốt, nhưng tôi có thể khẳng định, anh là lãnh đạo tốt. Cảm ơn anh!



Phạm Hồng Vũ khoát tay nói: -Cô giáo Lã, hiện tại sức khỏe của cô rất yếu, đừng phí sức quá. Cô cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh đi, đợi cô bình phục, tôi sẽ tới tìm cô nói chuyện. Yên tâm, dù ở Vân Hồ hay ở Mặc Bình, có vấn đề thì nhất định cũng sẽ giải quyết được. Nhiệm vụ chủ yếu của cô trong thời gian này là dưỡng bệnh. Những vấn đề khác, đợi hết bệnh hẵng nói.




-Tát hai tát?



Lục Cửu không khỏi kinh ngạc, lập tức lại cười khổ.



Tính tình Chủ tịch huyện Phạm thật sự quá nóng nảy, là Chủ tịch huyện, vậy mà lại thích động thủ. Tình hình này, Lục Cửu lại không rõ lắm, trong điện thoại Cừu Hạo Minh không nói rõ. Tuy nhiên khi điểm danh Phạm Hồng Vũ, cảm xúc Cừu Hạo Minh không thoải mái. Lúc Lục Cửu kể lại, đã cố nói giảm nói tránh đi nhiều.



Cũng không phải là y không muốn Phạm Hồng Vũ và Cừu Hạo Minh nảy sinh mâu thuẫn, ngược lại y vô cùng vui mừng khi chuyện này xảy ra. Phạm Hồng Vũ gây thù hằn càng nhiều, địch càng lợi hại, áp lực của Lục Cửu càng nhẹ đi.



Mấu chốt mâu thuẫn này, không nên do y khơi mào.



Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.



Có một điều kiện tiên quyết, đó là ngư ông không thể trực tiếp tham dự trận chiến của trai cò.



Nếu không, sẽ biến thành Tam quốc hỗn chiến, cuối cùng ai được lợi, khó có thể nói được, chưa chắc cứ phải là ngư ông.



-Bí thư, tình hình là thế này…



Phạm Hồng Vũ không che giấu, chủ động kể lại chuyện xảy ra ban sáng cho Lục Cửu.



Sắc mặt Lục Cửu lập tức liền trở nên nghiêm túc, hai hàng lông mày nhíu lại, rất không hài lòng nói: -Cừu Lập Hành này quá vô lý, sao có thể như thế? Cán bộ Mặc Bình bọn họ sao có thể không tôn trọng lãnh đạo Vân Hồ chúng ta?



Phạm Hồng Vũ ngầm thở dài.



Lối suy nghĩ, quan niệm của Lục Cửu và hắn quả nhiên hoàn toàn khác nhau.



Hắn quan tâm đến chuyện cuộc ẩu đả có nguy hiểm đến tính mạng Lã Đình không, còn Lục Cửu lại quan tâm đến thể diện của cán bộ lãnh đạo Vân Hồ.



-Chủ tịch huyện, chuyện đó, anh định xử lý như thế nào?



-Tạm thời chưa có cách xử lý, đợi thương thế của Lã Đình ổn định lại, tôi sẽ tìm hiểu kỹ tình hình rồi quyết định.



-Ừ, như vậy cũng tốt.



Lục Cửu khẽ vuốt cằm.



Chuyện này, y tạm thời không muốn dính vào, cứ xem xem sao.



.