Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 79 : Tâm Tư Của Triệu Ca

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


Phạm Hồng Vũ hơi luống cuống tay chân.



Chủ nhiệm Phạm có thể được nói rằng là người có kiến thức rộng rãi, trải qua nhiều sóng to gió lớn, nhưng khi quan tâm quá mức đến điều gì đó đều trở nên luống cuống như vậy.



- Cô bé ngốc này.



Phạm Hồng Vũ vừa lắc đầy vừa nói thầm một câu, sau đó vội vàng đi rót nước nóng.



Phạm Hồng Vũ rót một cốc nước nóng, đi vào giường, muốn cho Triệu Ca uống một chút để ấm người. Trời lạnh như vậy mà ngồi bên đường cái những hai tiếng đồng hồ.



Triệu Ca nhất thời kích động quá mức, hơn nữa lại bị ốm sẵn nên mới bị hôn mê đi, được Phạm Hồng Vũ bế lên phòng, dần dần cô mới tỉnh lại, nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, nước mắt lại bắt đầu trào ra, nhưng miệng cô lại mỉm cười, trông rất đối lập.



- Nào, uống chút nước đi, em bị ốm rồi đấy, lập tức phải đi khám bác sỹ ngay.



Phạm Hồng Vũ liền ngồi xuống giường, tay đỡ Triệu Ca dậy, rồi cầm cốc nước định giúp cô.



“Ya… “một tiếng, Triệu Ca cố ngồi thẳng lên, miệng lẩm bẩm nói:



- Để em tự uống…



Cô còn chưa hiểu hoàn cảnh, cứ tưởng rằng xung quanh còn có những người khác nữa, nếu mình và Phạm Hồng Vũ thân thiết như vậy thì e rằng không ổn.



- Cứ nằm đi, chỉ có hai chúng ta thôi, không có ai khác nữa đâu.



Phạm Hồng Vũ hiểu tâm tư của cô, liền cười nói.



Triệu Ca lúc này mới yên tâm mà dựa vào người Phạm Hồng Vũ, thân mình lại có chút mêm ra, nhấp được hai ngụm, cô lại khẽ ho khan một tiếng.



Phạm Hồng Vũ hỏi:



- Sao em biết là anh ở đây?



Triệu Ca nhẹ giọng nói:



- Em gọi điện thoại cho anh, nhưng không được.



Đã đến hai mươi mấy tháng chạp rồi/ Triệu Ca ở Triệu gia thôn, mỗi ngày đều nhớ Phạm Hồng Vũ da diết, đứng ngồi không yên, cho nên cô liền lên xã nhờ gọi điện, một người bà con của cô ở Ủy ban xã đồng ý giúp gọi điện thoại đến nhà máy Cơ khí nông nghiệp tìm hắn, vừa mới hỏi, đã biết chuyện.




Tâm tính của người trẻ tuổi, làm sao có thể chịu ở mãi trong bệnh viện được.



- Ha ha, anh ấy là quốc bảo, là động vật cần bảo vệ cấp 1.



Phạm Hồng Vũ nói đùa một câu.



Long Thần Du cũng bật cười ha hả.



Hai người ở cửa nói chuyện khoảng chục phút đồng hồ,, chị Từ lúc nỳ mới gọi hai người vào, Triệu Ca đã nằm xuống, chiếc áo bống dày cộp của cô cũng đã được cởi ra, đặt gọn gàng trên bàn sách.



Chị Từ nói:



- Tiểu Phạm, tiểu Triệu bị cảm nặng, tôi đã châm cứu cho cô ấy, tuy nhên cần phải tiếp tục điều trị. Hai ngày tới cô ấy phải nghỉ ngơi thật tốt. Tiểu đoàn trưởng Long, tôi thấy ở đây các cậu đều là đàn ông, cô ấy ở đây không tiện, để cô ấy nghỉ ngơi một lúc, ăn cơm xong thì đưa cô ấy lên nhà khách nghỉ ngơi. Chỗ đó cách phòng y tế gần, cũng tiện lợi hơn.



Chị Từ là bà xã của Trung đoàn trưởng Chu, lại là bác sỹ, là một người rất hòa khí, có uy vọng rất cao, ai nấy đều quý mến chị.



Long Thần Du gật đầu.



Tiễn chị Từ xong, Long Thần Du và Phạm Hồng Vũ lại “tám” thêm một lúc nữa, chào hỏi Triệu Ca một tiếng rồi đi luôn.



Làm người phải biết lịch sự, không nên làm “bóng đèn” mà để bị mắng và vô duyên.



Phạm Hồng Vũ lại ngồi xuống đầu giường, đưa tay lên vuốt mái tóc đen nhánh của Triệu Ca, miệng mỉm cười.



Triệu Ca ngả thân mình vào người Phạm Hồng Vũ, trong lòng cảm thấy vô cùng bình an.



Trong khoảng thời gian ngắn, căn phòng yên tĩnh, cũng không có ai nói với ai câu nào, nhưng cả hai đều cảm nhận được một sự ấm áp khó nói thành lời.



Chỉ có điều cảm giác ấm áp này chưa được bao lâu đã bị phá hỏng, Long Thần Du vội vã chạy đến, thần sắc nghiêm trọng, kéo tay Phạm Hồng Vũ ra ngoài.



- Chuyện gì thế anh Long?



- Đoàn Thần Hân đến đây, điểm danh muốn gặp cậu.



Long Thần Du lo lắng hỏi.