Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 798 : Càng thêm sâu sắc, càng thêm mỹ lệ!

Ngày đăng: 01:19 22/04/20


Phạm Hồng Vũ lấy ra một xấp tài liệu, vô cùng tầm thường, hơn nữa Liêu Khải Chính vô cùng quen thuộc, không lâu trước đây, gã đã từng nhìn thấy, đây chính là tư liêu cơ bản về Phạm Hồng Vũ và Lý Xuân Vũ.



Vốn đây cũng chẳng có gì là kỳ quái, chỉ là tài liệu cá nhân mà thôi. Mấu chốt là, quy cách của bản tư liệu cá nhân này với quy cách của bản tư liệu mà gã đã đọc qua giống nhau như đúc.



Phạm Hồng Vũ cười cười nói: -Thế nào, Liêu tiên sinh, đã từng thấy tài liệu này chưa? Có thể thủ hạ của anh quá thần thông quản đại, cho nên Liêu tiên sinh căn bản chưa hề nghi ngờ, những tài liệu này từ đâu mà có. Kỳ thực đây đều là tài liệu do đích thân tôi chỉnh lý đấy. Liêu tiên sinh, trước khi anh đứng ở ban công biệt thự số 178 tiểu khu Thanh Lân đọc bản tài liệu này, anh đã đọc quyển “Hai bờ thiện ác” bản tiếng Anh, đúng không?



-Không thể nào…



Liêu Khải Chính bỗng nhiên kêu to một tiếng, nhảy dựng lên.



-A Lang, A Lang…



Phạm Hồng Vũ không hề ngăn cản, cứ ngồi đó, thản nhiên nhìn gã.



Nhưng Liêu Khải Chính nhanh chóng thất vọng, trước đây dù là thế nào, chỉ cần gã cất tiếng gọi, A Lang sẽ kịp thời xuất hiện, giúp gã giải quyết phiền phức, nhưng giờ, mặc cho gã gọi rách cả họng, A Lang vẫn không có động tĩnh gì.



-Lang Phi Hùng, nam, bốn hai tuổi, biệt hiệu “Phi Lnag”, truyền nhần đời thứ mười bảy Hình Ý Quyền, tội phạm truy nã cực kỳ quan trọng, tính tình hung ác, tâm địa thâm hiểm, phạm tội giết người, cố ý gây thương tích… Từng thi đấu võ đài đen…



Phạm Hồng Vũ lấy từ trong cặp ra một xấp tài liệu, đọc khẽ.



-Liêu tiên sinh, tôi dám đánh cuộc. E là ngay cả anh cũng không rõ, trước kia Lang Phi Hùng đã làm những gì. Người này, giết người không chớp mắt, anh lại giữ hắn bên mình, anh không sợ, một ngày kia hắn sẽ cắt cổ anh à?



Sắc mặt Liêu Khải Chính dần biến thành màu than.



Lúc này A Lang ngồi ngoài phòng riêng không xa, cũng nghe Liêu Khải Chính gọi nhưng lại không cách nào cử động được.



Không biết từ đâu chui ra ba người, tạo thế chữ phẩm (品) khiến y không có đường thoát.



Lang Phi Hùng cảm giác thấy khí tức cực kỳ nguy hiểm từ trên người họ, là cao thủ võ thuật, Lang Phi Hùng bằng trực giác có thể biết, ba người này giống gã.



Người bên phải, thân hình tráng kiện, da ngăm đen, nhìn có vẻ chấc phác, tướng mạo vô cùng bình thường, dường như chẳng hề có nét đặc biệt nào khiến người ta phải để mắt tới. Ánh mắt Lang Phi Hùng quét qua người anh ta, lập tức dừng lại trên tay của người đàn ông ngăm đen, hai mắt nhất thời nhíu lại. Như là bị thứ gì đó kích thích lên trung khu thần kinh.



Bàn tay của người đàn ông ngăm đen khác với người thường, ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út gần như bằng nhau. Bàn tay to thô hơn nhiều so với người thường.



-Thiết Sa Chưởng...



Lang Phi Hùng thấp giọng thì thào một câu.



Đây đúng là Thiết Sa Chưởng, không giống với đám giang hồ bịp bợm. Có thể luyện hai bàn tay thành ra thế này. Ít nhất cũng mất ba mươi năm khổ luyện. Đôi tay như vậy đích thực là vũ khí giết người. Cho dù là cao thủ nhất đẳng như Lang Phi Hùng, cũng tuyệt đối không muốn bị hai bàn tay kia đánh trúng bất kỳ vị trí nào trên cơ thể. Chỉ cần bị đánh, vậy có nghĩa là công năng của bộ phận đó mãi mãi tàn phế.




-Liêu tiên sinh, hình như anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện nay của mình, chuyện tiếp theo đã không còn liên quan gì đến anh cả. Anh chỉ là một quân cờ thôi, xử lý thế nào, do ai xử lý, anh không có quyền lên tiếng.



Phạm Hồng Vũ dựng thẳng lên một ngón tay, nhẹ nhàng lắc lư hai cái trước mũi.



Sắc mặt Liêu Khải Chính lập tức trắng bệch.



Sau đó, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.



Trong mắt Liêu Khải Chính nhất thời lóe lên tia sáng.



Chỉ cần Lang Phi Hùng chừa chết thì sẽ còn hy vọng.



Phạm Hồng Vũ cười nói: -Liêu Khải Chính, đừng ôm hy vọng hão huyền nữa. Lang Phi Hùng có lợi hại, cũng không phải là đối thủ của Bộ đội đặc chủng Tổng tham hai đâu. Ba chọi một, hắn có cơ hội để lật ngược thế cờ không?



Liêu Khải Chính “hừ” một tiếng, sắc mặt càng thêm khó coi, tim đã chìm xuống tận đáy rồi.



Bộ đội tổng tham hai, cái tên này gã đã nghe qua. Nhưng không hề ngờ sẽ có lúc ra tay đối phó gã, đây không phải công an, mà là một bộ phận của quân đội.



Tiếng đánh nhau kịch liệt chỉ tiếp diễn trong một thời gian ngắn, sau đó nhanh chóng rơi vào im lặng, khôi phục sự yên tĩnh. Cánh cửa phòng riêng lập tức được mở ra, Thượng Quan Thâm Tuyết bước vào trông vẫn nhàn nhã như cũ.



Đúng như lời Phạm Hồng Vũ nói, Lang Phi Hùng có lợi hại đi nữa thì ba đối một, giải quyết y cũng chẳng quá khó khăn.



-Chủ tịch huyện Phạm, mọi việc ổn chứ?



Thượng Quan Thâm Tuyết quét đôi mắt đẹp lên khuôn mặt Liêu Khải Chính một chút.



-Cũng gần rồi, Liêu tiên sinh, đi thôi!



Liêu Khải Chính chậm rãi đứng dậy.



-Liêu tiên sinh, tôi biết anh thích đọc Nietzsche, cũng biết anh tích câu danh ngôn của ông ấy. Nhưng tôi cảm thấy anh chỉ mới hiểu nửa câu đầu, anh nghĩ chỉ cần anh đủ ác là anh đã mạnh rồi sao. Anh sai rồi, tinh túy của câu đó nằm ở nửa câu sau cơ.



-Càng sâu sắc sẽ càng thêm mỹ lệ?



-Đúng vậy!



----------oOo------.