Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 803 : Người theo đuổi

Ngày đăng: 01:19 22/04/20


- Đông Nhan, thật vất vả mới có được cơ hội như vậy, dù sao cô cũng phải nể mặt tôi một chút chứ?



Phạm Hồng Vũ nói như thuyết pháp.



Phạm Hồng Thái cười khúc khích, kéo tay Đông Nhan ra nói:



- Đông Nhan tỷ tỷ, là anh trai em...



Anh của tôi không phải là anh của cô sao?



Cái gì cũng có sự giới hạn của nó.



Đông Nhan còn đang do dự, những món quà tặng này không phải đưa nhất định phải nhận, chính lúc này cô không biết nên làm thế nào để cự tuyệt, mà cự tuyệt bạn hữu nữa chứ! Cô không giống Lý Thu Vũ nên không thích ai thì nói thẳng ra, làm thế người ta dễ tự ái.



Phạm Hồng Vũ cười nói:



- Đông Nhan, cứ xem như tôi cho cô mượn đi, được không? Sau này cô trả lại tôi một cái tốt hơn.



Khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của cô trở nên hồng hào, cô không gật đầu cũng không lắc đầu. Chuyện này đúng phải làm cho cô phải cân nhắc kỹ.



May mắn thay, có người "tiến" vào, ngăn cản suy nghĩ của Đông Nhan.



- Phạm Hồng Thái....



Âm thanh của một người con trai.



Âm thanh này vọng qua, nhìn qua là một chàng trai cao lớn, khoảng trên dưới hai mươi, thân hình ngang Phạm Hồng Vũ nhưng dường như có chút rắn chắc hơn, mặc áo len cam polo, quần jean, giày thể thao, khuôn mặt rất đẹp trai, cười để lộ một nụ cười hàm răng trắng bóng.



Hai má Phạm Hồng Thái đỏ hồng lên, không nói gì cả.



- Sao trùng hợp thế...



Chàng trai trẻ kia đi tới cười nói, bỗng nhiên trên mặt thoáng chút xấu hổ.



Nguyên nhân là y nhìn thấy Đông Nhan ngồi bên trong.



Đông Nhan chẳng những là người Phạm Hồng Thái sùng bái, mà đối với vô số nam sinh ở trường đại học thủ đô sùng bái vì cô khá giống " Lâm muội muội", không ít chàng trai biết cách ăn nói, mồm miệng lanh lợi, nhưng khi gặp cô đều không thốt nên lời.



Ngay cả chàng trai kia cũng không ngoại lệ.



Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Đương nhiên, Lý Phong là bạn học à, quê của em ở đâu?



Phạm Hồng Vũ chuyển đề tài máy tính sang chủ đề mới nhìn Lý Phong hỏi.



- A, em là người Hoàng Hải, ba của em trước kia cũng là cán bộ, nhưng vài năm trước đã chuyển sang kinh doanh... Mẹ em là bác sỹ, nhà em có ba anh em, em thứ ba nên gọi là Tam Địch.



Lý Phong nói một cách thành thật.



- Lý Tam Địch?



Phạm Hồng Vũ nhịn không được phì cười.



Còn Phạm Hồng Thái thì cười "khanh khách" cười đến đau cả ruột, ngay cả Đông Nhan cũng không thể không cười được.



Lúc này Lý Phong mới có thể ý thức được, sắc mặt đỏ bừng, đưa tay lên gãi đầu, cười ngây ngô, ánh mắt lại nhìn Phạm Hồng Thái say đắm, liếc qua bên cạnh thấy Phạm Hồng Vũ đang nhìn y thế là ngay lập tức y phải dời mắt đi nơi khác, không dám cùng cô đối diện.



Phạm Hồng Thái mếu máo, nhìn Đông Nhan nói:



- Đông Nhan tỷ tỷ, đây là máy tính thí nghiệm không tốn tiền mua, chị nhận cũng được mà.



Tiểu cô nương này xoay chuyển chủ đề thật nhanh, vừa quay liền làm "công tác tư tưởng" cho Đông Nhan. Nếu Nhị ca thành tâm thành ý, tặng cho mọi người một món quà thì chắc chắc "Thu Vũ tỷ tỷ" cũng có, với tính cách của Thu Vũ tỷ tỷ không giống với Đông Nhan tỷ tỷ, nếu Đông Nhan không nhận thì Phạm Hồng Thái chỉ sợ Nhị ca bị mất thể diện.



Đông Nhan tỷ tỷ nhìn Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng hỏi:



- Chủ tịch huyện Phạm, thật sự là thí nghiệm sao?



Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:



- Thật sự là thí nghiệm nên mọi người dùng thử, có gì thì cho ý kiến.



Chỉ là máy tính thử nghiệm, không mất tiền để mua, nhưng đối với Đông Nhan mà nói cô thật sự ngại sử dụng nhiều tiền, sợ ảnh hưởng đến toàn cục. Chủ tịch huyện Phạm không có nhiều tiền, không thể nào tiêu tiền khi cao hứng được.



- Chủ tịch huyện? Anh là Chủ tịch huyện sao?



Lý Phong kêu lớn lên, mở to mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, thật sự không dám tin.



Cậu ta còn tưởng anh ta còn đi học cơ chứ!



Sự gặp gỡ hôm nay thật là kỳ lạ.