Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 809 : Thắng kẻ thù mà không cần chiến đấu

Ngày đăng: 01:19 22/04/20


Du Thiên Nhạc mời Giám đốc Diêu dùng cơm tất nhiên sẽ là một bữa vô cùng hoành tráng. Gã ta từ Đông Hải đến thủ đô mang theo loại xe Mercedes vô cùng sang trọng, có thể thấy được sự tao nhã của người này tuyệt đối giống như nhà giàu mới nổi.



Đầu thập niên chín mươi, từ Lĩnh Nam lái xe đến thủ đô, điều này được hiểu là gì?



Có thể nói là điên khùng.



Đơn giản vì muốn khoe khoang mà thôi.



Với số tiền lớn như vậy bỏ ra để mua sự tôn trọng của mọi người, thật lạ!



Giám đốc Diêu vô cùng hài lòng với chuyện này.



Thân là Phó giám đốc của CCTV, Giám đốc Diêu có gì chưa thấy qua chứ? Nhưng Du Thiên Nhạc đối xử một cách vừa bãi như vậy Giám đốc Diêu vẫn vẫn vô cùng vui vẻ, hơn nữa ông ta lại vừa mới điều đến CCTV, đặc biệt rất chú ý đến giữ thể diện trước mặt Lâm Mai.



Giám đốc Diêu cùng người của Du Thiên Nhạc tổng cộng có tám người, Lâm Mai, Chu Vân Đức hơn nữa còn có những người của Phạm Hồng Vũ là sáu người, tổng tất cả là mười bốn người, một bàn ở khách sạn Hữu Nghị chỉ có mười hai ghế mà thôi.



Thấy tình hình không ổn như vậy, Cố Dưỡng Hạo liền chủ động hướng Phạm Hồng Vũ nói nhỏ, anh ta muốn cùng Lô Đại Chính tránh mặt một chút, không tham gia. Thật ra thì Cố Dưỡng Hạo cũng không muốn như thế cũng không phải vì chức Bí thư Đảng ủy thị trấn, chính là cơ hội cùng đài truyền hình trung ương ngồi ăn cơm uống rượu, không có mục đích khác, chỉ cần như thế làm hắn cảm thấy tốt hơn khi trở về khoe khoang một chút.



Nhưng tất nhiên vì vị trí không đủ, Cố Dưỡng Hạo đành phải chủ động làm thế.



Hơn nữa trong tình thế này, Du Thiên Nhạc đối với thời gian vàng lên sóng quảng cáo của đài truyền hình dường như đã định rồi, nếu không có tình huống đặc thù thì cơ bản gã ta không thể nào thắng được, thái độ của Giám đốc Diêu đối với gã ta vô cùng khách khí, cách đối xử đối với hai bên hoàn toàn khác biệt. Nhóm người của Phạm Hồng Vũ bên này ngay cả mời Giám đốc Diêu ăn một bữa cơm cũng không đủ tư cách nữa là.... Chỉ có thể mời Lâm Mai ăn cơm, may mắn thế này lại "đâm xe", mọi chuyện thế là đã vỡ lỡ cả.



Gặp nhau ở đây cũng tốt, đỡ phải chờ chực khắp nơi.



Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch huyện, là người có bản lĩnh khá cao, Phạm Hồng Học còn là người đọc sách nên không quan tâm hơn thua, nên điều này làm cho hai anh em sẽ đứng vững được trước Giám đốc Diêu cùng Du Thiên Nhạc.



Nghe lời đề nghị này của Cố Dưỡng Hạo, Phạm Hồng Vũ mỉm cười lắc đầu.



Cố Dưỡng Hạo bất đắc dĩ phải đi theo vào.



Lô Đại Chính mím môi, trong bụng vô cùng tức giận, ý chí chiến đấu sục sôi, đấy chính là "truyền nhân chính tông" của Phạm Hồng Vũ, biết rõ cục diện không xong cũng tuyệt không lùi bước.




Gã ta muốn nói gã ta mạnh hơn những người này, dù các người không phục cũng không được.



Binh pháp Tôn Tử có nói, chiến thắng kẻ thù mà không cần dùng binh chiến đấu, tốt lại càng tốt hơn.



Du tổng là một ông chủ lớn, nên có cách diễn xuất của ông chủ lớn.



Binh pháp Tôn tử có nói "không ai có đủ điều kiện để chơi, cần phải nắm chắc mới được".



Du Thiên Nhạc hướng người phụ nữ trẻ đẹp quản lý quan hệ xã hội gật đầu, sự ngạo mạn càng tăng cao. Người phụ nữ đó nhanh chóng cho nhân viên khách sạn mang thức ăn lên.



Trong chốc lát, nhân viên phục vụ khách sạn nhanh chóng mang thức ăn đưa lên.



Thức ăn vô cùng phong phú, bàn mười hai người ngồi thức ăn dọn đầy ắp, có thể nhìn thấy là "món thập cẩm", thức ăn của khách sạn Hữu Nghị không giống nhau, có vài món ăn Đông Hải, thậm chí còn có vài món ăn ngoại quốc đơn giản.



Khách sạn Hữu Nghị là khách sạn nước ngoài, tất cả các món ăn đều được thực hiện.



Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc gọi đồ ăn đầy cả bàn, đều là được chuẩn bị trước, nếu thật sự có tám người không thể nào ăn hết cho dù hiện tại hơn nữa thì Lâm Mai, Phạm Hồng Vũ cùng thêm vào là sáu người đó cũng tuyệt không thể nào ăn hết được.



Phạm Hồng Vũ nhìn trên bàn thức ăn đầy đủ, không kìm được nói:



- Quá nhiều, quá lãng phí.



Sắc mặt của Giám đốc Diêu nhất thời trầm xuống.



Sao vậy, không lẽ Giám đốc Diêu tôi không đáng ăn bữa tiệc phong phú thế sao?



Theo ý của Phạm Hồng Vũ cậu thì tôi cần ăn uống kham khổ sao?



Các người cho rằng đang ở huyện Vân Hồ nhỏ bé của các người sao.