Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 820 : Tọa sơn quan hổ đấu
Ngày đăng: 01:19 22/04/20
-Chủ tịch huyện, chuyện này hơi lạ…
Lục Cửu tự châm cho mình điếu thuốc, rít một hơi, hai hàng lông mày nhíu lại, nói.
Vẻ mặt vô cùng thành khẩn.
Phạm Hồng Vũ hút thuốc, miệng cũng hùa theo một câu: -Đúng vậy, hơi kỳ lạ!
Không hề nghi ngờ, Lục Cửu muốn biểu đạt với hắn sự “vô tội” của mình, nhưng ruốt cuộc có thể tin được hay không, Phạm Hồng Vũ chưa dám khẳng định. Phạm Hồng Vũ tự biết mình không có cái bản lĩnh vừa nhìn đã có thể đoán được trong lòng người khác nghĩ gì.
Lục Cửu cũng biết, chỉ “thổ lộ” một câu không mặn không nhạt như vậy, không thể nào gạt bỏ được nghi ngờ của Phạm Hồng Vũ. Những kẻ lọc lõi trong chốn quan trường, sớm không biết thế nào là thẳn thắn, thế nào là thành thật với nhau rồi. Không được cột lại với nhau bằng lợi ích thì ai mà không thể giở trò chứ?
Nhưng Lục Cửu lại muốn Phạm Hồng Vũ tin gã “vô tội”, nếu không, có lẽ không cần đợi đến lúc Cừu Hạo Minh phản kích, Phạm Hồng Vũ đã nổi bão trước rồi. Lục Cửu có thể thăng lên chức Phó chủ tịch thành phố hay không, cố nhiên có chút liên quan đến tiền đồ của Phạm Hồng Vũ, tuy nhiên cũng không phải là hoàn toàn không có cách hóa giải. Sau lưng Phạm Hồng Vũ có Vưu Lợi Dân, nếu như hắn quyết định không rời khỏi Vân Hồ, quyết không để người khác cướp mất công, thế thì, điều Lục Cửu đi là biện pháp tốt nhất.
Chẳng hạn Cừu Hạo Minh lên chức Phó chủ tịch thành phố, điều Lục Cửu đến huyện Mặc Bình làm Bí thư huyện ủy, Phạm Hồng Vũ nhậm chức Bí thư huyện ủy Vân Hồ, như vậy rất thích hợp. Chuyển một vòng như vậy, cứ để Lục Cửu đi đến huyện nào đó làm một Bí thư huyện ủy là được rồi.
Một Chủ tịch huyện bình thường thì sẽ không có khả năng làm như vậy, nhưng Phạm Hồng Vũ thì có thể làm được.
Trong thời khắc mấu chốt, Lục Cửu phải ổn định được Phạm Hồng Vũ, cho dù không thể là đồng minh thì ít nhất cũng không thể chọc giận “nhị ca” này.
-Lúc nãy, Bí thư Đàm có gọi điện cho tôi, hỏi đồng chí Lã Đình ở Vân Hồ chúng ta như thế nào. Bí thư Đàm nói chúng ta nhất định phải sắp xếp cho ổn thỏa gia đình liệt sĩ, để các đồng chí bộ đội chính mắt nhìn thấy cuộc sống của người nhà liệt sĩ rất được chính quyền địa phương bảo vệ, để các đồng chí bộ đội có thể yên tâm công tác.
Lục Cửu rất tùy tiện nói.
Ý kiến của Bí thư Đàm vô cùng rõ ràng. Không cho phép chuyện này lại nháo lên. Cho dù trước kia Cừu Lập Hành có đốn mạt cỡ nào, y cũng đã bị định tội, cũng đã phải trả giá rồi. Có chuyện gi, chúng ta tự giải quyết, để bộ đội dính vào làm sao được?
Nói cách khác, chuyện người bên bộ đội đến, Lục Cửu đã âm thầm chuẩn bị, muốn một cú gạt được Cừu Hạo Minh. Giờ thì “kế hoạch” này đã không dùng được nữa rồi.
Đàm Khải Hoa không đồng ý làm như vậy.
Thái độ của Phạm Hồng Vũ rất rõ ràng, trực tiếp quyết định đồng ý với cách xử lý của Lục Cửu đối với chuyện này. Nếu Phạm Hồng Vũ kiên quyết “nghi ngờ” gã, Lục Cửu nhất định sẽ chuẩn bị tâm lý để hai mặt tác chiến.
Hiện tại, Phạm Hồng Vũ không muốn “bức bách” Lục Cửu quá. Để Lục Cửu toàn lực đối phó với Cừu Hạo Minh, hắn buông tay, Chủ tịch huyện Phạm hắn tọa sơn xem hổ đấu, đấy là thượng sách.
Lên thành phố lộ mặt thì lộ mặt.
Phạm Hồng Vũ làm khuôn mặt cho Lục Cửu, ngay trong văn phòng của Lục Cửu gọi điện thoại cho Tư lệnh Tiền quân phân khu Tề Hà, cười nói vài câu, sau khi nói rõ ý định của mình, Tư lệnh Tiền lập tức bày tỏ sự hoan nghênh.
Lục Cửu nhẹ nhàng thở phào.
Hai người lại nói chuyện thêm vài câu, Phạm Hồng Vũ vừa rời khỏi tòa lầu huyện ủy, bước vào tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện, đem theo Chủ nhiệm chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Trần Hà và Phó chủ nhiệm Lôi Minh, lái xe chạy thẳng lên thành phố.
Chuyện này, phải đưa Trần Hà theo bên mình, đi suốt hành trình.
Quan hệ của Trần Hà và Lục Cửu, trong lòng Phạm Hồng Vũ hiểu rõ. Nếu không muốn khiến cho Lục Cửu hiểu lầm thì chuyện đưa Trần Hà theo là việc cần thiết. Bên ngoài, Trần Hà là Chủ nhiệm chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, mấy công tác tiếp đãi chào đón này, đều do cô ta cai quản.
Trần Hà trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng không hỏi thẳng, chỉ cùng Lã Đình nói chuyện phiếm trên xe, rồi lại thở dài, cảm thán cho số mệnh của Lã Đình,
-Chị vốn là người Vân Hồ, giờ lại được điều đến Vân Hồ dạy học, cuối cùng cũng thoát khỏi biển khổ…
Trần Hà cảm thán nói, có vẻ rất cảm thông.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, không ý kiến.
Hơn một tiếng sau, xe đến thành phố Tề Hà, rất nhanh, khách sạn Trường Thành trực thuộc quân phân khu đã xuất hiện phía xa xa.
----------oOo------.