Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 823 : Không cảm thông
Ngày đăng: 01:19 22/04/20
Nhìn thấy Chủ nhiệm chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Ân Bình Thiên xuống xe, Lục Cửu tạm thời yên tâm, ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ có chút cảm kích.
Ân Bình Thiên chính là tâm phúc của Quách Thanh Hoa, Cừu Hạo Minh sau khi được điều đến đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy Mặc Bình, Ân Bình Thiên từ vị trí Chủ tịch quận của một quận trong thành phố điều lên làm Chủ nhiệm chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, thay thế Cừu Hạo Minh.
Có Ân Bình Thiên cùng các đồng chí bộ đội đến Vân Hồ tìm Lã Đình tìm hiểu tình hình, ít nhất, Quách Thanh Hoa không đến mức Lục Cửu đã động tay động chân gì bên Lã Đình. Lã Đình nói gì với người bên bộ đội, Ân Bình Thiên sẽ báo cáo từ đầu chí cuối với Quách Thanh Hoa.
Bên Thành ủy cũng phái người đi cùng.
Đàm Khải Hoa cũng lời mờ bày tỏ thái độ của mình với Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường
Cho dù chuyện này đầu đuôi thực sự có do Lục Cửu đi nữa, Đàm Khải Hoa cũng phải tỏ thái độ như vậy. Đây chính là vấn đề mang tính nguyên tắc. Vì để thân tín của mình lên làm Phó chủ tịch thành phố, phải đem hết những chuyện xấu ở địa phương báo cho bên bộ đội, mượn tay bộ đội đến chỉnh người của Chủ tịch thành phố Quách sao? Một Bí thư thành ủy như Đàm Khải Hoa không đến mức bại não như vậy.
Trên thực tế, tối qua trước khi Tiêu Hàn Nguyệt cùng Phạm Hồng Vũ đi “Giang Thiên thắng cảnh” ăn cơm, Đàm Khải Hoa đã triệu tập khẩn cấp Tiêu Hàn Nguyệt, xụ mặt, bảo anh ta nhất định phải nghĩ cách để bắt được người đứng sau trò này.
Chẳng phải coi trời bằng vung rồi sao?
Vị quan lớn nắm quyền một phương, phiền phức nhất chính là xuất hiện tình hình bản thân không thể nào khống chế được. Đàm Khải Hoa vô cùng ác cảm với Cừu Hạo Minh, thậm chí là đám Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường này, nếu như có thể xử lý được Cừu Hạo Minh, Đàm Khải Hoa chắc chắn sẽ không nương tay. Mấu chốt là không thể sử dụng cách này.
Điều này đã vượt quá ranh giới của chốn quan trường rồi.
Đương nhiên, sở dĩ Đàm Khải Hoa đưa ra chỉ thị như vậy cho Tiêu Hàn Nguyệt, dựa vào một điều kiện tiên quyết. Lục Cửu đã cam đoan với ông, gã tuyệt đối không làm việc này.
Vậy thì tốt.
Chỉ cần không phải Lục Cửu làm, Đàm Khải Hoa có thể yên tâm điều tra được rồi.
Vẻ mặt Lã Đình có chút bất ngờ, điềm đạm và không hề quá kích động, đương nhiên cũng không lạnh lùng, giống như đang tiếp đãi một người bạn, tiếp đãi một vài lãnh đạo có thân phận hiển hách.
Tiểu Ưu Ưu giúp mẹ châm trà chào hỏi khách, vô cùng ngoan ngoãn.
Nói chuyện vài câu, trước khi chính thức bắt đầu chủ đề chính, Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên đứng dậy, kéo bàn tay bé nhỏ của Tiểu Ưu Ưu, nói với Mã Hàn: -Chủ nhiệm Mã, tình hình của đồng chí Khê Hạo, con bé không biết rõ lắm. Tôi đưa nó ra ngoài chơi một lát, mọi người cứ nói chuyện đi!
Mã Hàn không khỏi ngẩn người.
Không ngờ Khê Hạo hy sinh lâu như vậy, mà trong nhà vẫn giấu đứa bé.
Phạm Hồng Vũ cũng không đợi anh ta gật đầu, xoay người ôm Tiểu Ưu Ưu lên, rồi gật đầu làm lễ với Ân Bình Thiên và Lục Cửu, nhanh chóng bước ra khỏi cửa. đám Mã Hàn nhất thời nhìn nhau, bị hành động của Phạm Hồng Vũ làm kinh ngạc.
Vị Chủ tịch huyện Phạm trẻ tuổi này làm việc đúng là xuất nhân ý biểu.
Hơn nữa xem ra, hắn hiểu rất rõ hoàn cảnh gia đình này, đứa bé cũng rất lưu luyến hắn.
Tiểu Ưu Ưu ôm cổ chú, thấp giọng nói: -Chú, mấy người này đến nhà con làm gì?
-Họ đến chơi ấy mà, kệ họ, chú đưa Ưu Ưu đi mua đồ nhé!
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, ôm đứa bé bước xuống lầu.
Các người nói chuyện các người, chủ tịch huyện Phạm chẳng muốn tham gia.