Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 859 : Thư viên đạn

Ngày đăng: 01:20 22/04/20


- Thiên Ca, người huyện Vân Hồ đến.



Cũng giống như y, một bốn mươi tuổi, đeo kính vàng, mặc một bộ đồ màu xám nhạt, trong tay bưng một ly rượu nhẹ nhàng bước đi chậm rãi đi vào chòi nghỉ mát, đến đối diện với Lý Thiên Nhiên duyên dáng ngồi xuống.



Nhìn bộ dạng này của vị "quân sư" hai cô không nhịn được cười.



Dù bất cứ nơi nào tình huống nào, vị quân sư vẫn luôn mặc trang phục Tây âu, phong thái chỉnh tề, cùng mắt kính vàng dày da bóng loáng, tuyệt nhiên không bao giờ uống trà, chỉ thích uống rượu mà thôi. Dường như mọi thứ của Trung Hoa ông không đụng đến, ông luôn chứng tỏ mình là một người đàn ông phương Tây.



Có rất nhiều thủ hạ của Thiên ca chê cười ông, nhưng duy chỉ có Thiên ca là chưa bao giờ cười, hơn nữa còn thích thú với phong cách của vị quân sư này.



Những cô gái trẻ này thật sự còn khá non nớt, không biết cái gì gọi là "giấu nghề" cả.



Dưới tay Thiên ca có không ít những vị huynh đệ quan trọng, ai đều cười nhạo quân sư, nhưng quân sự được một cái là quân sự tuyệt đối không "tạo phản", ông ta không có trình độ này, cũng không có uy tín để có thể thay thế được vị trí của Thiên ca. Nếu ông ta dám làm vậy thì những người huynh đệ kia sẽ thịt ông ta ngay, trong nháy mắt ông ta biến thành đống thịt vụn, rời khỏi Thiên ca thì vị quân sư này không có gì tốt cả.



Đó là lý do vì sao quân sư trở thành người duy nhất có thể tiếp cập Thiên ca, với đãi ngộ như vậy ngay cả các cô gái này cũng không được như vậy.



- Người đến có những ai?



Lý Thiên Nhiên thản nhiên hỏi, không thực sự để ý đến lời nói kia.



- Bí thư Huyện ủy, còn có hai cảnh sát.



- Bí thư Huyện ủy? Quan lớn hơn cũng đều kinh động đến. Trước kia tôi ở nhà, không chỉ có Bí thư Huyện ủy mà ngay cả Bí thư, đều là chức lớn cả, chắc tôi sợ chết mất.



Lý Thiên Nhiên cười nói, khóe miệng cười lộ vẻ khinh thường.



Quân sư cũng cười nói:



- Đúng vậy, Giang Khẩu chúng ta không giống như ở những nơi khác, một cán bộ cấp huyện là bạo chúa nơi này. Có lẽ chúng đến đây để mời Thiên ca ăn cơm, nghỉ ngơi ấy.



- Nói xem, vị Bí thư Huyện ủy này là người thế nào? Có gì đặc biệt không?



Lý Thiên Nhiên vẫn lười biếng như trước, cầm chén trà lên uống, nhẹ nhàng nhấp một hơi, động tác thật tao nhã, không nhanh không chậm, rất có khí chất.



- Nghe Phó trưởng phòng Hám nói là người trẻ tuổi, chưa đến ba mươi, họ Phạm, dường như có giao tình với Chủ tịch tỉnh La, trước kia Phó trưởng phòng Hám bị hắn làm cho mất mặt.



Quân sư mô tả ngắn gọn cơ bản về Bí thư Phạm.



- Chủ tịch tỉnh La? Không phải chỉ còn sống vài ngày nữa sao...




Phó giám đốc thấy thế, mặt tái mét.



Tên Diệp Hữu Đạo thật sự khá to gan, việc gì cũng mạnh bạo, khinh xuất.



Diệp Hữu Đạo lập tức mở hộp giấy ra, bên trong có tảng đá lớn, dưới tảng đá có một lá thư. Diệp Hữu Đạo lấy tảng đá để qua một bên, lấy phong thư, vừa cầm lên sắc mặt đổi khác, nhanh chóng mở phong thư ra, từ bên trong rơi ra một viên đạn màu cam. Diệp Hữu Đạo là một cảnh sát, vừa nhìn đã biết đây là hàng thật hay giả, không thể nào qua mắt được.



- Tên chó chết này.



Diệp Hữu Đạo tức giận, mặt mày xanh mét.



Cả đời Diệp thần thám này chưa gặp ai kiêu ngạo như tên này, từ trước đến giờ dù ai có kiêu ngạo thế nào, cũng đều bị bắt giữ.



Phạm Hồng Vũ nhận viên đạn từ tay Diệp Hữu Đạo, có chút hứng thú ngắm nghía, nhìn Phó giám đốc hỏi:



- Tối hôm qua ở công ty có người trực sao?



- Không có....



Phó giám đốc lắc đầu có chút hổ thẹn, giải thích:



- Tất cả mọi người còn chút sợ hãi.



- Có nội gián.



Diệp Hữu Đạo lạnh lùng nói.



Phạm Hồng Vũ nhìn hắn mỉm cười nói:



- Hữu Đạo, đây không phải là phá án, vụ án này cũng không cần phá nữa, vì cục diện có sự thay đổi, có phần phức tạp hơn.



Diệp Hữu Đạo cũng không để ý, nhìn phong thư liếc qua liếc lại, dường như muốn tìm ra manh mối gì đó.



- Không cần nhìn, bọn chúng chủ động liên hệ với chúng ta.



Phạm Hồng Vũ cười cười nói.



Lời nói vừa dứt, điện thoại di động liền vang lên.