Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 87 : Mê truyện

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


- Nghe như ý của câu này là, Chủ nhiệm Phạm mở ngân hàng, có thể giúp đỡ địa khu làm đường?



Khâu Minh Sơn tay tay chắp sau lưng, nói.



- Ha ha, tôi muốn nghe chỉ thị của Chủ tịch Địa Khu để học tập một chút.



Khâu minh sơn khẽ mỉm cười, nói:



- Chủ nhiệm Phạm khiêm tốn rồi, cậu muốn tôi thả con săn sắt bắt con cá rô,



Phạm Hồng Vũ gãi đầu.



Có thể nhìn ra được, Khâu Minh Sơn tâm trạng đang rất tốt, câu đùa như vậy cũng nói với hắn.



Khâu Minh Sơn lắc đầu, không trêu chọc hắn nữa, ánh mắt lại tập trung vào bản đồ, hai hàng lông mày nhíu lại, nói:



- Sửa tuyến số 3 trước, điều này tôi tán thành. Xí nghiệp mỏ đã bị con đường này kéo xuống vực thẳm. Từ dốc Hoàng Thổ cho đến chỗ giao nhau với quốc lộ Đại Bình, lộ trình khoảng hơn 70km, thời tiết tốt cũng phải mất sáu bảy tiếng đồng hồ, còn mùa mưa hoặc mùa đông thì hần như là không đi được, vấn đề này nhất định phải giải quyết….chỉ có khó khăn vấn đề tiền thôi.



Phạm Hồng Vũ hỏi:



- Chủ tịch Địa Khu, dự toán còn thiếu bao nhiêu nữa?



- Nền đường của con đường kia cũng được, khá chắc chắn…Chính là mặt đường. Trước kia nhựa đường trong nước không tốt, mà toàn xe hạng nặng đi lại, hiện tại chủ yếu là vá lại, không tính cho rộng thêm, cũng không tính sẽ đầm thêm nền đường, cứ đảm bảo cho việc lưu thông xe đã rồi ính sau, hơn nữa thời gian cũng nhanh hơn. Dự đoán tất cả cũng phải cần 11 triệu, hiện còn thiếu 9 triệu.



Khâu Minh Sơn nói. Phạm Hồng Vũ lập tức cảm thấy hoa mắt!



Tổng đầu tư 11 triệu thì thiếu 9 triệu, tức là hiện trong tay ông một đồng cũng không có, vậy mà xem bản đồ, tính toán làm đường như đúng rồi.



Khâu Minh Sơn cả giận nói:



- Cậu tưởng rằng những lời này cũng chỉ có ý phê bình thôi sao? Có tiền có thể làm việc, điều này ai cũng biết. Nhưng không có tiền mà vẫn có thể làm được việc, đây mới gọi là bản lĩnh. Bằng không, ai làm Chủ tịch Địa Khu không phải cũng giống nhau sao?



Câu này vừa ra khỏi miệng, ý mà Khâu Minh Sơn muốn nói với Phạm Hồng Vũ cũng được thể hiện.
Phạm Hồng Vũ cười cười.



Hiện tại quả thật hắn đang rất giàu!



Tết âm lịch xong, Triệu Ca rời khỏi Triệu gia thôn, lên thị xã Ngạn Hoa, toàn lực kinh doanh công trái. Ngạn Hoa là một thị xã lớn, là nơi tập trung của các cơ quan ban ngành, có hơn ba mươi năm lịch sử, quy mô của nó không phải thị trấn Thành Quan, huyện Vũ Dương có thể so sánh được, có thể nói đây là một thị xã trung tâm lớn nhất phía Tây của tỉnh Thanh Sơn. Mấy anh bạn phụ trách công việc thu mua công trái càng ngày càng thành thạo hơn, tài ăn nói cũng lên trông thấy, cho nên cũng thu mua được rất nhiều. Hơn một tháng, tài sản của “công ty liên hợp” của đám Phạm Hồng Vũ đã gần như lại được tăng lên rất nhiều!



Đồng chí Phạm Hồng Vũ ở quân doanh ba tháng, nhà máy Cơ khí nông nghiệp vẫn phát lương cho hắn như bình thường, hiện giờ trong túi của Chủ nhiệm Phạm đã nhiều tiền, có thể gọi là người giàu được rồi!



Phạm Hồng Vũ châm thuốc cho Khâu Minh Sơn, sau đó cũng tự châm cho mình một điếu, hít một hơi rồi mới lên tiếng:



- Chủ tịch Địa Khu, xin thứ cho tôi nói thẳng, phương án làm đường kia của ngài, tôi thấy dưa mạnh dạn. Không mở rộng mặt đường, không đầm thêm nền đường, chỉ là vá lại con đương cũ, điều này gần như không có tác dụng gì cả. Xe vận chuyển khoáng sản không phải loại xe tải bình thường, mà đều là xe hạng nặng, về sau quá tải cũng sẽ trở thành một hiện tượng rất bình thường. Mặt đường xi măng bình thường, không đến ba năm là phải vá lại. Hàng năm bị hỏng, hàng năm phải sửa, đây là chiến thuật thêm dầu, là điều tối kỵ của binh gia.



- Quá tải?



Khâu Minh Sơn cũng không so đo giọng điệu của Phạm Hồng Vũ, dù sao trong phòng cũng chỉ có hai người, nhưng nghe thấy “danh từ mới” của Phạm Hồng Vũ ông thấy hơi tò mò.



Cái này cũng không thể trách Khâu Minh Sơn “kiến thức nông cạn”, từ quá tải là danh từ mới thời bấy giờ.



Lúc đó ở địa khu Ngạn Hoa, bất luận là xe lớn hay xe nhỏ, 95% trở lên là xe nhà nước, xe của tư nhân là một khái niệm rất mới mẻ, tư nhân có, thì hầu như đều là xe kéo nhỏ dùng trong nông nghiệp mà thôi. Mà đã là xe nhà nước thì ai sẽ quá tải chứ?



Đám tài xế không phải rất “xót” xe hay sao?



Phạm Hồng Vũ gật đầu, nói:



- Đúng, quá tải, Chủ tịch Địa Khu, hiện tại chính sách quan trọng của nhà nước đã định ra rồi, cả nước phải thực hiện cải cách mở cửa. Thị trường phải được thả lỏng hơn, ngành vận tải tư nhân tất nhiên sẽ phát triển càng ngày càng nhanh. Cái này, không có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật cả, biết lái xe, có xe là được. Loại xe tải trung bình của nước ta sản xuất, tính năng cũng khá ưu việt, chất lượng cũng khá tốt, cho nên vì lợi ích kinh tế, việc chở quá tải là điều tất nhiên. Xe giới hạn chở năm tấn thì chở 10 tấn, là tình trạng xảy ra thường xuyên. Cho nên, tuyến số 3 đã không sửa thì thôi mà đã sửa thì phải sửa theo tiêu chuẩn cao. Chứ chưa sửa xong đã hỏng thì không thể phát huy tác dụng của động mạch chủ giao thông.



Khâu Minh Sơn hừ một tiếng.



Cho dù là dựa theo tiêu chuẩn thấp để sử thì ông cũng đã không có tiền rồi, vậy mà đòi sửa theo tiêu chuẩn cao, dự toán phải tăng lên gấp bội, tiền là lá tre hay sao mà muốn bao nhiêu cũng được?



Quả nhiên là đứng nói chuyện không đau thắt lưng