Quyền Lực Tuyệt Đối
Chương 89 : Phạm Hồng Vũ Bị Lừa Rồi
Ngày đăng: 01:12 22/04/20
Cửa phòng đẩy ra, một mùi thơm dịu dàng bay vào, là Chủ tịch thị trấn Phong Lâm mới nhậm chức – Cao Khiết.
Cách ăn mặc của Cao Khiết hôm nay cực kỳ gọn gàng.
Mái tóc dài ngang vai đã bị cắt đi, thành mái tóc ngắn ngang vai, kết hợp với bộ đồ tây trang màu xám, một chiếc áo khoác mỏng màu đen…trông cô giống điển hình của một mỹ nhân trí thức, khiến người ta vừa nhìn thấy đã biết cô là nữ cán bộ rồi, không thể là ở một ngành khác.
Mặc dù như thế, nhưng dung nhan xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh, bộ ngực cao nhất của cô luôn là “lực sát thương” đối với cánh mày râu.
- Xin chào Chủ tịch Địa Khu.
Cao Khiết hơi cúi đầu chào hỏi Khâu Minh Sơn.
Khâu Minh Sơn mỉm cười, vuốt cằm nói:
- Cao Khiết đấy à, nào ngồi đi.
- Vâng, cảm ơn Chủ tịch Địa Khu.
Cao Khiết đáp ứng một tiếng, đi vào chỗ ghế sô pha đối diện với Phạm Hồng Vũ nhưng cô không ngồi ngay, mà đợi Khâu Minh Sơn quay lại mới ngồi xuống, cô ngồi thẳng người, rất chuyên chú nhìn Khâu Minh Sơn.
Cao Khiết vốn thuộc phái trung lập, về sau do chịu ảnh hưởng từ Phạm Hồng Vũ, cho nên dần dần đứng về phía Khâu Minh Sơn. Hiện giờ cô được tính là người bên phía Khâu Minh Sơn rồi. Nhìn cách cô vừa chào hỏi Khâu Minh Sơn là đủ biết giữa cô và Khâu Minh Sơn vẫn còn một khoảng cách, thận trọng mà quy củ, không được tự nhiên như Phạm Hồng Vũ.
Về mặt giới tính thì không vấn đề gì, chủ yếu là khả năng ăn ý với nhau.
- Thế nào? Thời gian này triển khai công tác thuận lợi chứ?
Khâu Minh Sơn cười ha hả hỏi, đối đãi với Cao Khiết khác hắn với Phạm Hồng Vũ.
Cao Khiết khẽ lắc đầu, thẳng thắn đáp:
- Chủ tịch Địa Khu, nói thật, không thuận lợi lắm đâu.
Hai hàng lông mày của Khâu Minh Sơn nhíu lại, quan tâm hỏi han:
- Hả? Vậy cô nói một chút xem, không thuận lợi ở điểm gì?
Cao Khiết nói:
- Mấy chốt vẫn là vấn đề quan niệm. Chênh lệch về tư tưởng quan niệm quá xa. Thành viên trong bộ máy của thị trấn Phong Lâm, trừ tôi ra, cán bộ trẻ nhất cũng đã ba mươi lăm tuổi. Hơn nữa rất nhiều người đều là người địa phương, quan hệ bằng hữu thân thích rất phức tạp, địa phương chủ nghĩa quá lớn. Nhìn bề ngoài thì có vẻ các đồng chí ấy rất ủng hộ tôi, nhưng khi dính đến công tác thực tế thì mọi người vẫn làm theo quy tắc đã định, trước kia làm thế nào thì giờ làm thế đó, điều họ suy xét không phải là công việc có thuận lợi không mà là lợi ích của mình có được bảo đảm không, có bị tổn hại không…cho dù là một công việc rất nhỏ, muốn có được chút thay đổi thì cũng phải mướt mồ hôi.
- Chủ tịch Địa Khu, điều này không công bằng.
Phạm Hồng Vũ lập tức kêu to.
- Cậu vừa muốn ngựa chạy, nhưng lại không muốn cho ngựa ăn cỏ. Tôi không có bản lĩnh đó.
- Không có bản lĩnh đó?
Khâu Minh Sơn cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
- Không có bản lĩnh đó thì ông ở trước mặt tôi đòi làm anh hùng hảo hán cái cóc khô gì? Có tiền phải làm việc, không có tiền cũng phải làm việc, lời này ai nói?
Chủ nhiệm Phạm nhất thời có chút kích động.
Xem ra nói này nói nọ trước mặt lãnh đạo phải trả giá trầm trọng. Khâu Minh Sơn sớm đã đợi để bắt mình trả giá ròi.
Làm người không nên quá đắc ý.
Cao Khiết nhìn hắn, mím môi không nói câu gì.
Cô không ngờ rằng, Khâu Minh Sơn lại tăng cường cho cô quân mạnh như vậy.
Người này một mình có thể làm thay đổi cục diện chính trị của địa khu Ngạn Hoa, vậy đối với một thị trấn Phong Lâm, đối với hắn thì nhằm nhò gì.
Khâu Minh Sơn vì ủng hộ Cao Khiết nên đã cử một mãnh tướng đến.
Đủ để chống đỡ mười vạn hùng binh.
Chỉ có điều Chủ nhiệm Phạm cảm thấy buồn bực vô cùng.
Ai biết đây vẫn chưa xong, Khâu Minh Sơn không thèm để ý đến sự phẫn nộ của Phạm Hồng Vũ, tiếp tục nói:
- Còn nữa, thư ký Phạm, xin cậu nhớ cho, chức vụ của cậu, vẫn là nhân việc của Văn phòng UBND địa khu, phương án sửa chữa đường số 3 tôi cho cậu thời gian một tuần, nhất định phải làm ra, phải làm cho được phương án đầy đủ, chứ không phải đại cương.
Quả thật kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
Phù phù một tiếng, trước mắt Phạm Hồng Vũ như tối sầm lại, ngã sập xuống đất.