Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 29 : Chuyện ăn năn

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Vân Tích Chỉ cấp tốc dọn dẹp vết máu, dùng thảm bọc lại thi thể vẫn còn ấm của Cố Thử Khúc lướt ra khỏi sân chạy về phía núi cao.



Ta quay lại tiền viện, Tần Khả Tấu đang đứng đờ ra dưới hành lang.



Chờ giây lát, Vân Tích Chỉ vỗ vai hắn, Tần Khả Tấu mới giật mình hồi hồn.



"Tiểu Vân..."



Thần thái Vân Tích Chỉ tự nhiên nói: "Yên tâm đi. Cố muội đã đáp ứng rồi, đồng ý cùng thành hôn ngươi."



"Nhưng..."



Vân Tích Chỉ ghé sát hắn nói: "Kế hoạch kia tuy không thể cho ngươi biết nhưng nàng thì được. Nàng nghe xong còn cao hứng khen Vân ca ca ta thông minh đấy."



Tần Khả Tấu mờ mịt: "Như vậy a."



"Thời gian không còn sớm nữa, ngươi nên đi mời rượu đi, khách nhân hẳn cũng chờ lâu rồi. Với cả sắc mặt của ngươi không tốt lắm, thân thể không thoải mái?" Vân Tích Chỉ thúc giục.



Tần Khả Tấu gật đầu: "Hơi hơi."



"Là do ngươi suy nghĩ nhiều quá đấy. Lát nữa cùng ta đối ẩm mấy chén là sẽ ổn thôi." Vân Tích Chỉ cười sang sảng đi trước.



Người vừa đi, Tần Khả Tấu lại ngồi đờ ra.



Ta thấy hơi lo lắng cho hắn, nhưng dù gì hôm nay cũng là khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời hắn, không hy vọng có người khác tới làm phiền.



Nha hoàn ở tiền thính giục hắn tiếp đón khách mời, hắn đáp: lập tức đi ngay.



Sững sờ một lúc nữa, hắn thở dài đứng lên, bỗng nhiên khựng lại vịn vào lan can.



Tần Khả Tấu có chút kinh ngạc, chậm rãi nhấc tay phải bắt mạch tay trái, ngừng chốc lát, từ một tia kinh ngạc đã lan ra thành không thể tin được.



"Dạ Sát." Tần Khả Tấu run giọng gọi.



Bóng người quen thuộc quỳ gối trước hắn.



"... Ta, ta cầu xin ngươi một chuyện..." Tần Khả Tấu thống khổ nói.



Dạ Sát thận trọng đáp: "Xin chủ nhân dặn dò."




Nghe được câu này lòng ta bách vị tạp trần.



Trường kiếm trong tay Vân Tích Chỉ rơi xuống đất, hắn ngây người bất động.



Dạ Sát lại lao vút đi.



Ta phải dùng tới phần mềm HACK mới miễn cưỡng khóa được vị trí của hắn.



Tới đây là nửa tháng dài dằng dặc truy sát và lẩn trốn.



Dạ Sát bao nhiêu lần tìm được đường sống giữa ngàn vạn truy kích, tận lực bảo toàn thi thể lạnh lẽo, thậm chí vẫn còn giữ lễ nghi chủ tớ.



Ta không nỡ xem, tua tới nửa tháng sau.



Dạ Sát quỳ gối giữa rừng cây bạch dương, nhẹ nhàng sửa sang lại thi thể Tần Thất đã bắt đầu thối rữa.



Cả người hắn vết thương chồng chất, hai tay máu thịt be bét, vây mà Tần Thất đến góc áo cũng không sứt chỉ chút nào.



"Chủ nhân, hãy để thuộc hạ kháng mệnh lần cuối." Dạ Sát cung kính nói.



Hắn không hề tiêu hủy thi thể, trái lại an táng chủ nhân ở sâu trong rường bạch dương. Hắn tay không bẻ gãy kiếm của mình, cũng chôn theo để kiếm bồi Tần Thất dưới suối vàng.



Thật lâu sau khi an táng, hắn vẫn quỳ bên huyệt mộ được đắp sơ sài.



Huyết Ma đãng từng lạnh lùng tàn nhẫn cỡ nào, dần dần trở nên mê man.



Dạ Sát hỏi: "Chủ nhân, ta sống vì cái gì đây?"



Ta biết, đây mới là chuyện khiến hắn thống khổ nhất.



Không chút do dự giết Tần Thất, cái chết chẳng còn xa lạ gì với hắn, chủ nhân cũng vậy, bản thân hắn cũng thế. Hắn đã rất lưu luyến, giết Tần Thất rồi cũng kết liễu chính mình, đi theo chủ nhân mà hắn yêu quý.



Ta rất buồn bực.



Đột nhiên chẳng muốn xem nữa.



- ----



Đông Vân Triều: Ít nhất TKT vẫn là một chủ nhân tốt.