Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 36 : IT'S SHOW TIME!

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Hội trường trúc bị hủy, chỉ có thể dời tỷ thí buổi chiều sang chỗ khác, các tỳ nữ đón khách từ sớm. Lần đầu tiên ta tạo ra đại họa như thế, cảm thấy hơi bồn chồn, lén lút hỏi Dạ Đàm phải bồi thường bao nhiêu tiền ông chủ mới tha thứ cho ta. Sắc mặt Dạ Đàm không quá khả quan, ta cảm thấy mình toi rồi.



Dương Khinh Chu sớm chạy ra đón tiếp, mặt không có vẻ gì là giận, còn liên tục tự trách bản thân không làm hết trách nhiệm chủ nhà, khiến các vị khách quý xảy ra tranh chấp, xin ta thứ lỗi.



Ta lễ phép, người khác đến tìm ta gây sự; ta đánh bay nóc nhà người ta, họ lại quay sang xin lỗi. Lạ l*n ghê, ta chả hiểu được những người này.



Ta nhỏ giọng nói với Dạ Đàm chuyện này, hắn chỉ gật đầu.



"Ngươi đang giận đấy à?" Ta cẩn thận quan sát hắn.



"Nào có." Dạ Đàm đáp.



"Là ta gây rắc rối trước." Ta cúi đầu nhìn hai tay lại nói, "Ta không khống chế nổi sức mạnh, có khi nên phế bỏ nội lực đi thôi... "



Dạ Đàm đột nhiên ngắt lời: "Đừng nói lung tung."



Ta liền nghe lời ngậm miệng.



Ta không lên tiếng, thần sắc hắn bỗng nhiên hòa hoãn đi không ít, lại nói: "Chủ nhân chưa từng học cách vận công sao?"



Ta gật đầu: "Ngươi đồng ý dạy ta ư?"



"Phàm là mệnh lệnh của chủ nhân, sao ta lại không nguyện ý." Dạ Đàm nhìn xuống đất đáp.



Người này quả nhiên đang tức giận. Thời điểm hắn tức giận cũng lạnh nhạt như vậy, làm suýt nữa ta không phát hiện ra.



Yêu ghê!



Ta xoa xoa đầu hắn. Dạ Đàm ngơ ra.



Nhóm khách nhân ban sáng đã đổi qua quần áo lần lượt ngồi xuống, ai cũng quay ra đánh giá ta từ trên xuống dưới, nửa kính nể nửa e sợ, tuy nhiên đã không còn ai tới gây sự nữa.



Có khi cũng không phải chuyện xấu.



Tỷ thí hầu hết là mang tính chất biểu diễn cho đẹp, không phân thắng bại, động tác, kỹ xảo ưa nhìn là được, nhưng có vẻ mọi người đều không quá tập trung.



Mãi tới khi có một người nhảy lên đài, chắp tay cất cao giọng nói: "Dịch Tiễu đến từ đồi Vũ Nghi, cả gan xin Quân công tử Kiếm Các Mạt Lăng chỉ giáo."



A, tên canh Phù Dung đây chứ ai.




Người chung quanh xôn xao hẳn lên, dồn dập nghị luận: chủ nhà hỏi tên kiếm, ý muốn ghi vào danh sách của đại hội phẩm kiếm, lưu danh muôn đời đây mà.



Dạ Đàm không hề trả lời hắn, xa xa nhìn ta.



Hắn đang chờ một cái tên.



Thanh kiếm này đương nhiên có tên.



Thanh kiếm này gọi "Kiếm đồng nát".



Thử hỏi sao ta có thể phun ra cái tên này được.



Ta, đứng lên giữa muôn ngàn ánh mắt mong chờ.



Mặt không đỏ tim không đập nói:



"Thanh kiếm này, gọi là Thần Thánh Vật Lý Học Thệ Ước Thắng Lợi Đại Bảo kiếm."



Dương Khinh Chu: "..."



Ta thở dài một hơi, nói rằng: "Thanh kiếm này, được tất cả vong hồn trong chiến tranh của thế gian ký thác khát vọng về chiến thắng trong vạn vạn năm qua, vì vậy đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chỉ có vua Arthur mới có tư cách rút nó."



Mọi người ở đây đều nổi lòng tôn kính.



Dương Khinh Chu hít sâu một hơi, nói rằng: "Có thể, có thể nói lại lần nữa không... Dài quá không nhớ được."



Ta: "Thần Thánh Vật Lý Học Thệ Ước Thắng Lợi Đại Bảo kiếm."



Dương Khinh Chu: "Thần Thánh... Cái gì học? Cái gì cái gì Thắng Lợi Đại Bảo kiếm..."



Ta: "Thần Thánh Vật Lý Học Thệ Ước Thắng Lợi Đại Bảo kiếm."



Dương Khinh Chu: "Thần Thánh Vật Lý Học Thắng Lợi Ràng Buộc Đại Bảo kiếm."



Ta: "Là Thệ Ước Thắng Lợi không phải Thắng Lợi Ràng Buộc."



Dương Khinh Chu: "Thần Thánh... Vật Lý Học Thệ Ước... Thắng Lợi... Đại Bảo kiếm."



Ta: "Mẹ kiếp, được rồi."