Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 39 : Để tôi đặt tên chương hay chờ độc giả comment cái nào khó hơn?

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


ôi đặt tên chương hay chờ độc giả comment cái nào khó hơn?



Editor: Đông Vân Triều



Buổi trưa ta dùng hết sức từ thời bú sữa mẹ tới giờ để ăn cơm, gian khổ không thể tả, nhưng ít nhất là đã no bụng.



Dạ Đàm một mực yên lặng nghiêng đầu nhìn ta, nhiều lần không nhịn được muốn tới hỗ trợ nhưng cuối cùng lại mạnh mẽ đè xuống.



Ta nghĩ, ta cần luyện tập thêm, ta không thể ỷ lại hắn mãi.



Đại hội phẩm kiếm qua đi, đại sự hồ Dương hoàn tất, Dương Khinh Chu xem như là thở phào nhẹ nhõm, không vội vội vàng vàng như lúc trước, thỉnh thoảng nói cười cùng khách, rồi hắn bị người ta nhắc tới chuyện kết hôn.



Ta một bên nghe, một bên lĩnh hội tri thức mới, hình như mỗi người đều phải tìm người mình thích, thành gia lập nghiệp, vành tai chạm tóc mai, bạc đầu giai lão. Lại nghĩ tới lời nói hôm qua của Dạ Đàm, tìm một nữ tử trong tâm, ở chung mỗi ngày, sẽ cảm thấy cũng sống rất mới mẻ.



Dù sao cũng đã nghĩ tới đây, ta gọn gàng dứt khoát hỏi: "A Đàm, ngươi thành thân nha?"



Dạ Đàm kinh ngạc: "Đương nhiên không."



"Ngươi thích dạng gì?" Ta vui vẻ hỏi.



Dạ Đàm ngẩn ngơ, mới mất tự nhiên đáp: "Thuộc hạ sẽ không thích người khác, sẽ không kết hôn, cũng không cần đối tượng."



Ta trợn mắt nhìn hắn: "Sao ngươi biết ngươi sẽ không có nữ nhân mình yêu?"



Dạ Đàm không biết trả lời như nào, chỉ ngây ngốc lặp lại: "Thuộc hạ sẽ không có."



Ta càng không hiểu nổi LOGIC của hắn: "Hôm qua ngươi còn chắc kèo là ta sẽ có nữ nhân mình yêu, chính ngươi lại không có, vì sao ta phải có? Mà sao ngươi lại không có, dựa vào cái gì chứ?"



Dạ Đàm nghĩ một hồi, quỳ một chân xuống nói: "Cả đời của thuộc hạ chỉ để cung phụng chủ nhân, không động tình, cũng không cưới vợ."
Dạ Đàm không còn vẻ cung kính thường ngày mà kiên quyết gạt phăng lời ta nói.



Tới đây, ta nhớ đến lời dặn của Dương Khinh Chu, có dự cảm chẳng lành, sờ soạng tìm mấy thỏi vàng rồi nhét vào tay hắn: "Dương Khinh Chu nói chúng ta hai ngày nay động tĩnh quá lớn, không biết có ý gì... Ngươi đi thuê thêm mấy thị vệ nữa đề phòng vạn nhất, ta ở đây chờ ngươi."



Dạ Đàm đáp lời bước đi, ta cũng ghé vào quán trà gọi một túi hạt dẻ rang đường, đang măm măm nửa túi thì bị trùm bao tải vào đầu.



Quả thật là rất WTF!!!



"Chỉ có tên gà bệnh này thôi hả? Thằng cầm kiếm kia đâu?" Có mấy tên xô xô đẩy đẩy ta ra khỏi quán, bàn bạc gì đó, đại ý là tiền thưởng và dùng ta làm con tin bla bla.



Ta kinh hãi: "Chờ chút! Đừng động thủ!"



Có một người hình như bị dọa thật, hỏi: "Sao?"



HP 10 điểm, HP 10 điểm, HP 10 điểm,... điều quan trọng phải nói trăm lần A A A A, ta hoảng lên: "Ta đặc biệt yếu đuối, hơi chạm sẽ chết, muốn cái gì thì phải thương lượng đừng động thủ."



"HA tên tiểu tử này, dám khoa tay múa chân với ông mày à...." Nói đoạn túm cổ áo của ta nhấc lên.



Hắn còn chưa dùng lực cổ họng ta đã dâng lên một trận tanh ngọt, oanh liệt ngất đi.



Đã bảo yếu đuối rồi!!



Nói xạo làm chó!!



- ----



Đông Vân Triều: Lại một cái tên chương rất là ứ ừ nữa:))