Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 41 : Bí ẩn[1]

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



[1] Mê đệ (谜弟): "Mê" là câu đố, thách đố; "đệ" là em trai. Cảm ơn Google dịch éc.



Cơm tối của ta bị tàn nhẫn cướp gần hết, nửa đêm bụng đã sôi òng ọc ngủ không được, ta không thể làm gì khác là mò vào bếp kiếm ăn.



Ta châm đèn, chỉ tìm thấy vài ổ bánh mì, mấy quả dưa chuột, ta tùy tiện chà chà vào áo rồi gặm, đang ăn thì có người mở cửa vào. Giữa ngọn đèn chập chờn, ta ngờ ngợ thấy người này hơi quen mắt.



"Ơ! Mỹ nhân! Lại là ngươi, thật hữu duyên."



Y vừa mở miệng ta đã nhận ra, không phải đầu sỏ khiến ta giữa đêm khuya thanh vắng phải đi lần mò ăn vụng thì còn ai được nữa, y vẫn một thân y phục dạ hành bó sát, chỉ là tay còn xách một người khác. Người này bị trói gô, miệng bịt vải, vừa thấy ta liền ra sức giãy dụa.



Đây không phải Dương Khinh Chu sao?



"A, là ta không quen người muốn tìm, chỉ có thể tìm một kẻ khác biết người đó. Nhưng hắn lại không tình nguyện, ta đành "thuyết phục" như này thôi." Thanh niên mặc y phục dạ hành bó sát giải thích.



Ta tiện mồm giải vây cho khổ chủ: "Đây là bằng hữu của ta, ngươi thả hắn có được không?"



"Ể, các ngươi quen nhau?" Y hơi kinh ngạc, còn nói, "Vậy ngươi phải dặn hắn đừng hét lên nha."



Ta gật đầu, lấy vải ra khỏi miệng Dương Khinh Chu.



Dương Khinh Chu trợn mắt há mồm nói với thanh niên: "Người ngươi tìm chính là hắn còn gì? Các ngươi không phải biết nhau sao, đùa bố à?"



Ta nghe không hiểu, còn thanh niên kia nghe vậy thì kinh hãi, đùng đùng quỳ xuống bên chân ta: "Ối giời ơi! Chủ nhân! Chủ nhân là người sao! Ta tìm ngươi rất lâu rồi a!"



Ta:???



"Lão đại Dạ Đàm bảo ta tìm người!" H nhanh chóng giải thích.



"... Từ lúc nào A Đàm lại có thủ hạ?"



"Vừa mới mua hôm nay. Sáng nay lão đại mua hai ảnh vệ, ta là một người trong đó, còn thuê thêm hai thị vệ phổ thông, lúc trở lại thì người đã bị bắt đi rồi. Những người còn lại vẫn đang chia nhau đi tìm người đó chủ nhân." Y thành khẩn nói.



Ta: "Ngươi cũng tới từ Dạ Hành?"



"Đúng vậy, còn chưa từng có tên." Y thật cao hứng nói, "Chủ nhân, chủ nhân mau ban tên cho ta đi!"



"Dạ Hành à..." Ta nhìn bánh mì kẹp dưa chuột trong tay, cõi lòng đột ngột được soi tỏ: "Vậy gọi Dạ Tiêu[2] đi."



[2] Dạ Tiêu: bữa ăn khuya.




Dạ Tiêu hít nước mũi đứng lên: "Lão đại ngươi cẩn thận dưỡng bệnh, ta đi thông báo những người khác một tiếng."



Y nhìn ra ngoài cửa sổ lại nói: "Lão đại, hỏi ngươi một chuyện. Ngươi tổng cộng thuê mấy thị vệ?"



Dạ Đàm đáp: "Chỉ có bốn người các ngươi."



Vẻ mặt Dạ Tiêu không tốt lắm: "Nói như vậy, những người bên ngoài... đều không phải đồng bọn rồi?"



Thanh âm Dạ Đàm trầm xuống: "Có người theo dõi?"



Dạ Tiêu gật đầu: "Lúc ngươi đến Dạ Hành lĩnh chúng ta đã có, ta còn tưởng là người của ngươi."



"Bao nhiêu?"



"Lúc ấy là mười ba người, hiện tại có mười bảy người. Lúc chiều nay thì ít hơn, chỉ có chín." Dạ Tiêu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, suy tư, "Đương nhiên, đây chỉ là phần đông ta có thể phát hiện. Nếu như cỡ Dạ Ẩn thì ta hoàn toàn chịu... Cũng may, Dạ Ẩn nhiều nhất chỉ có một."



Sắc mặt Dạ Đàm kém hơn, ta vội che mắt hắn lại: "A Đàm, đừng suy nghĩ nữa, ngươi an tâm dưỡng bệnh đi. Chúng ta sẽ giải quyết những người này."



Dạ Tiêu nói: "Nói ra cũng kỳ quái, bọn họ hẳn là đã theo dõi từ rất lâu rồi, với võ công của lão đại hiện giờ vẫn không hiện thân là rõ, chỉ có thể chắc chắn rằng tạm thời sẽ không ra tay giết chúng ta, hẳn là đang tìm thứ gì đó."



"Ta đã sớm nghi ngờ, chỉ trách hiện tại tu vi thô thiển, không có cách nào kiểm chứng." Dạ Đàm thở dài, lại nói, "Ta đã vô lực tự vệ, chủ nhân liền giao cho các ngươi."



Dạ Tiêu định đáp, ta đã xen vào nói: "Vạn nhất có chuyện, ta muốn các ngươi ưu tiên che chở Dạ Đàm."



Dạ Tiêu cùng một thị vệ khác đều sững sờ, ngơ ngác hỏi: "Hắn, hắn không phải cũng là ảnh vệ à..."



Dạ Đàm nín thinh: "Sao có thể như vậy? Trần đời nào có chuyện chủ nhân bày thị vệ để bảo vệ một thị vệ khác..."



Ta căm giận lườm hắn: "Được rồi, ngươi là chủ nhân hay ta là chủ nhân? Bọn họ nghe lời ngươi hay nghe lời ta?"



Mấy người hai mặt nhìn nhau không dám hó hé.



Đợi hai người rời đi, ta cũng trấn an được Dạ Đàm, định nằm cạnh hắn ngủ một giấc.



Vừa nghĩ chuyện hồi nãy, quả thật có chút kỳ diệu, Dạ Đàm với Dạ Tiêu đều là hai thị vệ nhưng ta vẫn cảm thấy mình ưu tiên Dạ Đàm hơn.



Ta cảm thấy tính mạng Dạ Đàm quan trọng hơn ta.



Vì sao nhỉ?