Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 47 : Làm người quan trọng nhất là vui vẻ

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Trong mơ hồ ta xoay người vồ hụt, hóa ra là Dạ Đàm không còn nằm bên cạnh. Sắc trời đã tỏ, ta híp một lát, nhớ tới chính sự cần làm, cắn răng bò dậy. Trước hết ta quấn lấy Lục tiên sinh hỏi tình trạng của gã bị thương hôm nọ, tiên sinh bảo đã không còn đáng ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể đuổi đi, ta cuối cùng cũng yên lòng, lúc này mới chạy đi tìm Thất Thất.



Thất Thất quả nhiên ở trong phòng bếp, đang băm nhân bánh. Ngoài ý muốn là Dạ Đàm cũng có mặt, đang gỡ nội tạng mực mà chắc bị vỡ nên đen ngòm, ống tay áo xắn lên hơn nửa, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc.



"Chủ nhân." Dạ Đàm lúng túng thu tay chùi qua loa vào áo.



"Không sao, ngươi cứ tiếp tục làm đi." Ta đi tới ngó một chút, "Hôm nay A Đàm cũng nấu cơm đấy à?"



Dạ Đàm chưa trả lời, Thất Thất đã oán giận chen ngang: "Không cho hắn đi đâu nha, hắn phải giúp. Còn không phải tại các huynh đêm qua ầm ĩ nguyên đêm, hại ta ngủ không ngon, sáng nay dậy muộn sao." Nói đoạn cầm dao bổ thật mạnh vào đống thịt băm trút căm phẫn, đổ vào nồi chứa sẵn gia vị rồi trộn lên, ngang nhiên dúi một đôi đũa vào tay ta, "Huynh tới vừa đúng lúc, cầm lấy, khuấy đi."



Dạ Đàm vội nói: "Để thuộc hạ."



"Hong, ngươi chơi mình đi, để yên cho ta nghịch." Ta khuấy đũa quanh nồi thành từng vòng to nhỏ không đều, "Như này hả?"



"Tùy tùy." Thất Thất khinh bỉ nhìn ta.



Thất Thất cầm chày cán bột, ta vừa nhìn vừa hỏi: "Đúng rồi, Thất Thất, hôm nay là ngày Đông chí, phải làm gì vậy? Có cần chuẩn bị gì không?"



Thất Thất giơ chày lên đập một phát vào cục bột, cau mày nói: "Đang làm đây còn gì?"



Ta nhìn bánh nhân thịt trên bàn, có khác gì bánh bao ngày thường đâu chứ?



"Vào ngày này mọi người sẽ ở nhà nghỉ ngơi, phải đi tế tự, cầu nguyện năm sau mưa thuận gió hoà. Gia đình bình thường sẽ cùng nhau họp mặt đoàn tụ, nấu sủi cảo, tặng bạn bè mỹ thực, tối có chợ đêm và hội chùa." Thất Thất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài, "Đông chí chỉ quan trọng sau mỗi Tết, cả đám lại rồng rắn nhau đến hỏi ta, các huynh đần cả lũ sao? Nhiều lúc ta còn tự hỏi các huynh lớn lên thế nào vậy?"



Ta hổ thẹn, Dạ Đàm ngăn lại: "Thất Thất cô nương, không thể mạo phạm chủ nhân."



Ngẫm lại nơi này cũng chỉ có mỗi Dạ Đàm còn biết ta là chủ nhân, giữ tôn ti trật tự. Còn những người khác thì được đà leo lên đầu ta ngồi, mà ta – nếu không có hắn nhắc nhở - chỉ sợ cũng quên mất bản thân còn có loại thiết lập cao cấp này.



"Người nhà cùng nấu sủi cảo?" Ta quấy nhân bánh hỏi.



Thất Thất cán bột trả lời: "Ừ. Gia đình bình thường mấy chục miệng ăn, một người làm thì đến bao giờ."



"Giống chúng ta bây giờ?" Ta lại hỏi.
Dạ Đàm cúi đầu không nói, yên lặng nhai hết sủi cảo bình thường mới hỏi: "Không được sao?"



Dạ Tiêu múc một muôi mà nước mắt lăn dài: "Lão đại còn khách khí với ta nữa ư, đến, để ngươi thưởng thức tay nghề của ta."



Dạ Đàm cau mày ghét bỏ: "Ăn của ngươi làm gì, gắp sủi cảo, mấy viên tròn tròn ấy."



À, thì ra là vậy, ta lập tức ngại ngùng: "Đừng đừng, để ta luyện tốt rồi hôm khác làm cho ngươi ăn nha, hôm nay thì đừng."



Dạ Đàm nhỏ giọng nói: "Như này là được rồi."



Ta khuyên hắn, đang lúc nói chuyện thì bỗng dưng nhớ tới trà đạo có một thuật ngữ, gọi là "Nhất kỳ nhất hội"[1], nói rằng cả đời duyên phận đến chỉ một lần: cơ hội được uống trà cùng người đối diện có khả năng chỉ có một lần trong đời, dù sau này có gặp lại cũng vẫn là người ấy, vẫn là cảnh sắc hôm ấy, vẫn là bộ trà cụ này, thì lần này vẫn sẽ không giống lần trước đó.



[1] Nhất kỳ nhất hội (Ichigo-ichie): một cuộc gặp gỡ trong đời, nhắc nhở chúng ta "thời khắc gặp gỡ giữa con người với con người là một thời khắc đặc biệt", mỗi khoảnh khắc đều chỉ có thể xảy ra một lần trong đời nên cần phải biết trân trọng.



Ta luôn cảm thấy đây đều là việc nhỏ chẳng mấy quan trọng, cũng chưa từng để ở trong lòng, chỉ sợ hắn lại không nghĩ như vậy.



Nhìn dáng vẻ Dạ Đàm cẩn thận từng li từng tí hỏi ý ta, đột nhiên không đành lòng, đập đũa đứng lên: "A Đàm, chờ ta."



Ta vọt vào phòng bếp, vén tay áo lên chăm chú gói, mấy cái đầu xấu hoắc, càng về sau càng ra dáng.



Dạ Đàm cũng không ăn, tựa vào khung cửa nhìn ta hì hụi.



Ta giơ lên một cái nhìn có vẻ ổn nhất: "Hơi giống nhỉ? Đợi ta gói thêm mấy cái nữa là sẽ ra được một cái đẹp."



Dạ Đàm: "Vâng."



Thất Thất đứng ngoài sân mắng: "Hừ! Không ngoan ngoãn ngồi ăn mấy cái ta gói mà lại dắt nhau ra đây để tự hành hạ mình! Quái đản!"



Dạ Đàm nghe vậy càng thêm ngượng ngùng cúi thấp đầu, ta liên tục đáp: "Đúng á, ta quái đản đấy thì sao nào."



- ----



Đông Vân Triều: Cuối cùng cũng kịp tiến độ. Nhấc mông đi dịch H cho mấy cô đây:>>