Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 76 : Ám ảnh

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Lời cha đẻ: Phiên ngoại của Nhị thiếu gia ta dốc hết vào chính truyện rồi HA HA HA thật ngại quá [vò đầu]



- ----



Võ lâm bây giờ bách phế đãi hưng[1], suốt ngày nghị sự. Sau mỗi buổi nghị sự còn chèn vào một buổi tiệc, cứ làm rồi chơi, mà mỗi buổi đều mời ta và Dạ Đàm tới. Ta lấy cớ dưỡng thương làm lý do từ chối nhã nhặn, nhàn nhã khoan khoái ở hậu viện. Dạ Đàm đi được mấy ngày thì chịu không nổi, phân công Cừu Vô Cữu đi thay.



[1] Bách phế đãi hưng: chỉ sự bận rộn, khối lượng công việc dở dang còn nhiều, chưa hoàn thiện việc nào cả.



Kết quả, Cừu Vô Cữu ăn một nửa thì muốn đánh nhau với người ta, nói muốn thiên hạ chư phái mười tám đời tổ tông nhà người ta gộp hết vào Nhất Kiếm Mộ, huyên náo đến mức gà bay chó sủa, Dạ Đàm vẫn phải vác mặt đến thu dọn tàn cuộc, sau này hắn đành phải tự đi.



Hôm nay ta đang đi dạo trong viện, có tỳ nữ bẩm báo Dạ Lan đã tỉnh.



Kỳ thật Dạ Lan chỉ thương cân động cốt, hôn mê nhiều ngày như vậy đã hơi lạ, nhưng tỉnh rồi thì tốt, ta tung tăng chạy vào viện cách vách thăm hắn.



Tỳ nữ có hơi sầu lo: "Dạ Lan công tử không bình thường cho lắm."



Ta vén màn che tới bên giường, Dạ Lan đang êm đẹp nằm, hai mắt mở to, âm u không có tí thần thái nào. Hắn không ho he gì, mặt xám như tro tàn, nước mắt rơi lã chã.



"Dạ Lan? Này?" Ngay cả ta gọi hắn cũng không có phản ứng gì, không nghe không nhìn, chỉ một mực khóc.



Tỳ nữ thở dài: "Từ lúc tỉnh lại đã như vậy rồi."



Ta lấy khăn mặt lau cho hắn, hỏi: "Dạ Tiêu đâu?"



Tỳ nữ đáp: "Bẩm công tử, Dạ Đàm công tử đưa y đi nghị sự cùng rồi ạ."



Ta khoát tay: "Mau đi báo y Dạ Lan tỉnh, bảo y trở về."



Tỳ nữ lui xuống không bao lâu, Dạ Tiêu đầy bụi đất chui vào từ cửa sổ phía Tây, nhẹ nhàng linh hoạt đứng lên bàn, thấy thần sắc Dạ Lan thì nhíu mày. Ta biết y với Dạ Lan thân nhau muốn chết, hẳn bây giờ đang rất lo lắng, định an ủi y thì Dạ Tiêu "A" một tiếng: "Gia hỏa này lại biến về rồi."



Ta thắc mắc: "Ai cơ?"
Ta cao hứng, thật muốn HIGH FIVE với y ghê.



Nếu có thể như vậy, ta chẳng còn gì tiếc nuối nữa.



Ta bỗng nhiên giật mình, hỏi: "Ngươi có quyền hạn, sao không trị hết bệnh cho Dạ Lan, để hắn trở lại bình thường?"



"Không có ích lợi gì." Quân Vô Vọng lắc đầu, "Ta đã thử qua, Dạ Lan vô luận bình thường hay mất trí đều sẽ vì Dạ Tiêu mà giết ngươi. Thậm chí lúc hắn bình thường còn ra tay tàn độc hơn." Ngữ khí Quân Vô Vọng quả quyết, "Ta khuyên ngươi tốt nhất nên để hai người Dạ Lan Dạ Tiêu đi đi, nếu không ta sẽ diệt trừ bọn họ."



Ta nhíu mày, lòng không muốn buông bỏ.



Quân Vô Vọng lại nói: "Không nguyện ý? Dạ Lan vốn chỉ là tiểu nhân vật râu ria, hắn sống hay chết căn bản không ảnh hưởng tới chuyện của ngươi và Dạ Đàm. Sao phải vì một người không liên quan mà liều mạng mạo hiểm? Dạ Lan không chết, lòng ta khó yên."



Ta không nói gì.



Thấy ta bướng bỉnh, Quân Vô Vọng nhẹ giọng hỏi: "Dọa ngươi rồi à? Ta không có ý gì khác, cũng không định cố ý làm khó ngươi. Chỉ là Dạ Lan người này thực sự quá nguy hiểm, tim ta đã bị hắn móc ra không biết bao nhiêu lần."



Ta lắc đầu nói: "Không phải. Chỉ là đột nhiên cảm thấy ngươi thật giống một người..."



Ta ngậm thìa nghiêng đầu nghĩ một hồi, giác ngộ: "A, là Nhị thiếu gia."



Quân Vô Vọng sững lại.



Ta nói chân thành: "Cẩn thận lại đa nghi, ngoan lệ lại cực đoan, thà giết nhầm cũng không bỏ sót chỉ để bảo vệ một người, thủ đoạn khiến người khác e ngại. Aiz, thật giống."



Quân Vô Vọng trầm mặc nửa ngày, nghiền ngẫm thật kỹ, lẩm bẩm: "... Thì ra là thế."



Ta: "Gì cơ?"



"Trách không được... Ta vẫn luôn cảm thấy ta để hắn trôi qua một ngày rồi một ngày an toàn, một ngày lại một ngày thoải mái dễ chịu. Hắn lại càng ngày càng sợ ta, cách ta ngày càng xa." Quân Vô Vọng cười tự giễu, "Bất tri bất giác ta vậy mà đã trở thành người ta đã từng ghét nhất."



"Thôi. Hắn đã thích ngươi như vậy, ngươi cứ tùy ý quyết định. Chỉ là ngươi đừng có tự cao tự đại mà phớt lờ cảnh giác, chúng ta chưa đến thời gian trở về đâu." Quân Vô Vọng chán nản thở dài, khổ sở nói: "Ta cũng không chắc có thể bảo hộ ngươi và Dạ Đàm chu toàn, dù sao... dù sao ta cũng đã thất bại nhiều lần vậy mà."