Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 78 : [Phiên ngoại] Quân Vô Vọng - Đêm tận không gặp quân

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Má đẻ nói: Thật xin lỗi hôm nay tôi bị kéo đi xem phim đột xuất, chưa viết chương mới nữa [mãnh hổ dập đầu hối lỗi]



[... bla bla nói gì đó về thứ Tư và khen bản thân thông minh nhưng nhiều ngôn ngữ mạng quá bạn EDITOR đọc không hiểu...]



Tuyến thời gian: một tuần sau khi Quân Tuyền Hành chết tại Chung Ly uyển, lần luân hồi thứ hai.



Đêm tận không gặp quân.



Quân Vô Vọng x Dạ Đàm.



Quân Vô Vọng biết tất cả, nhưng không nghĩ ra tại sao Dạ Đàm lại sợ hãi.



Quân Vô Vọng điều khiển tất cả, nhưng từ đầu đến cuối không điều khiển được trái tim Dạ Đàm.



[01]



Dạ Sát đang chờ chết.



Ngoại trừ chờ chết thật ra hắn cũng không có việc gì khác để làm.



Uống thuốc tán công tổn hại khí liệt, được chủ nhân đích thân rút cạn nội tức, mỗi một sợi kinh mạch trên khắp cơ thể như vỡ tung thành từng mảnh, lại thụ trọng hình một ngày một đêm, quanh thân da tróc thịt bong. Hắn rõ ràng chỉ cần thụ hình thêm một canh giờ nữa là sẽ vĩnh viễn được giải thoát, nhưng cố tình lúc đó chủ nhân lại dừng tay.



Hắn không hiểu nổi tại sao Nhị thiếu gia lại trải qua bao nhiêu trở ngại để trả một ảnh vệ tàn phế về luyện doanh Dạ Hành rồi lại sống chết mặc bay, ngày qua ngày chết dần chết mòn nơi góc tường này.



Hắn ba ngày trước đã nên chết rồi, bản thân không biết vì cái gì mà kéo dài hơi tàn đến ngày hôm nay.



Dạ Sát lấy chờ chết làm thú vui, lấy mơ màng tạo mộng.



Là một đêm của mười năm trước, mình vẫn là một thanh thiếu niên tươi tốt nhiệt huyết với đời, ngắm trời đầy sao, người bạn duy nhất của hắn nói rằng: "Dựa vào chiến tích bất bại của ngươi hiện giờ, tất nhiên sẽ trở thành "Dạ Sát". Nếu người muốn cầm danh hào "Dạ Quân" này, nhất định phải bại bởi ta."



Hắn lắc đầu cự tuyệt: "Quả đúng là vậy, vậy chỉ chứng tỏ "Dạ Sát" càng hợp với ta hơn."



Mắt bạn lúc sáng lúc tối, chỉ nói: "Ta là sợ ngươi sẽ hối hận."



Lời hắn một câu thành sấm, hắn quả thực trở thành Dạ Sát.



Lịch sử các đời Dạ Sát huyết ma hạ tràng, hoặc là thí quân phản chủ, hoặc là tẩu hỏa nhập ma.



Sao hắn lại không biết.



Nhưng hắn rõ ràng, so với bản thân, người bạn kia giống hai chữ "Dạ Quân" hơn.



Ngày đó Dạ Quân cởi trói cho hắn từ giá sắt dụng hình, hỏi: "Dạ Sát, đã nhiều năm như vậy, ngươi có hối hận không?"
Dạ Sát nghe vậy thì nhìn y, trên mặt bất động thanh sắc nhưng trong lòng lại nghi ngờ thi nhau nổi lên. Đại thiếu gia đã tìm kiếm tung tích Nguyệt Thường Sênh ròng rã mấy năm trời, ngay cả hắn mà cũng không biết, tại sao chủ nhân của mình lại biết? Mà còn rất chắc chắn, như đã tận mắt chứng kiến.



Nhất là... sao chủ nhân nhắc đến chuyện này, lại cười?



Một người qua đời, lại có thêm một người không biết chân tướng dốc cả một đời đi tìm, lại thành một câu chuyện cười?



Dạ Sát biết tính chủ nhân thứ nhất của hắn - Tần Thất công tử ôn hòa mà thoải mái, biết người thứ hai - Chung Ly Tử Tức cẩn thận giỏi trù tính.



Lại nhìn không thấu tính tình của vị chủ nhân mới này, chỉ cảm thấy quỷ dị.



Dạ Sát hỏi: "Có thể thỉnh giáo tục danh của chủ nhân không?"



Quân Tuyền Hành nghe thấy đoạn đối thoại thân thuộc, trong lòng muốn nhảy cẫng lên, cong mày ngập thu thủy: "Ta chưa có danh tự, ngươi giúp ta lấy một cái đi."



Dạ Sát không biết tại sao chủ nhân cười vui vẻ như vậy, hắn nhớ rõ ràng lúc ở Dạ Hành, chưởng quỹ Dạ Vô Kỳ có hỏi tên họ, chủ nhân còn nhận bút viết gì đó.



Đây là đang thăm dò? Hay là thú vui tao nhã?



Dạ Sát phỏng đoán không ra ý tứ của chủ nhân, vừa có địch ý vừa có cảnh giác. Hắn rũ mắt, chỉ nói: "Thuộc hạ đê tiện, không chịu nổi chức trách lớn này."



Quân Tuyền Hành vội nói: "Không sao. Ngươi cứ lấy tùy tiện cũng được."



Dạ Sát giữ im lặng.



Quân Tuyền Hành lại trắc trở khuyên vài câu, thanh âm nhỏ dần.



Dạ Sát không đáp một câu nào.



Quân Tuyền Hành đợi rất lâu.



Đợi đến mức đáy lòng ngùn ngụt lửa nóng cũng nguội lạnh.



Y nuốt đắng chát vào tim, khó khăn mở miệng: "Ta... Ta tên là Quân Tuyền Hành, ngươi là Dạ Đàm. Về sau ta gọi ngươi là A Đàm... được chứ?"



Dạ Sát vô cảm gật đầu: "Tạ chủ nhân ban tên."



Nhưng lòng lại nghĩ: quả nhiên ngài đã sớm nghĩ ra, còn bảo ta viết tên làm gì.



Chỉ là, Dạ Đàm rốt cục là ai?



Dạ Sát lúc này vẫn chưa biết.



Câu hỏi này sẽ như âm hồn bất tán, hành hạ hắn cả đời.