Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 88 : Uy hiếp

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Chung Ly Tử Tức lẳng lặng nằm trong bóng tối, đầu căng như dây đàn mà nín thở nghe ngóng cả đêm, chỉ sợ nghe thấy nhà tranh bên kia truyền đến tiếng động.



Đầu y lùng bùng như một nồi hồ nhão, chưa kịp hiểu gì, chưa kịp thông suốt cái gì thì trời đã sáng.



Y chưa từng cảm thấy hóa ra ban đêm lại ngắn ngủi như thế.



Lúc bình minh, y lục tục đứng lên, xiêu vẹo tròng áo ngoài vào, khập khiễng tới gõ cửa túp lều tranh. Động tác của y cực nhẹ, cực chậm, như đang sợ người bên trong nghe thấy.



Không ai đáp lại.



Chung Ly Tử Tức bây giờ nội lực tẫn phế, dù gần trong gang tấc cũng chẳng rõ bên trong có người hay không.



Từ khi bị phế đến nay, đây là lần đầu tiên y cảm thấy mình chả khác gì kẻ câm người điếc, mềm yếu bất lực.



Y không nói một lời, lẳng lặng đứng ở bên ngoài mà chờ.



"Núi quang, cảnh đẹp, vờn chim đến, nước phẳng, hồ trong, chẳng bận lòng"[1]. Tận đến khi chim mỏi cánh về tổ, xuân rộn ràng tản đi, nước chảy tiễn hoa rơi, y dần dần hiểu được hai câu thơ này chứa đựng bao nhiêu nặng nề, một đời dài đằng đẵng khiến người nghẹt thở.



[1] Trích trong bài "Đề thiền viện sau chùa Phá Sơn" của Thường Kiến. Bản dịch thơ của Hải Đà.



"Dạ Quân." Y vịn khung cửa, nói khẽ, "Ta đi về trước, tối nay lại đến."



Y lại khập khiễng trở về nhà gỗ, từ đầu đến cuối không dám mở cửa.



Chung Ly Tử Tức ngồi ngẩn ngơ đến khi Mặt Trời lặn.



Y đã một ngày một đêm chưa chợp mắt, hơi không chịu nổi.



Y lại lề mề vịn tường dợm bước về phía nhà tranh, thừ người trước cửa, hỏi: "Ta ở bên kia không quen. Ta có thể về đây ngủ được không?"



Y theo thói quen lặng chờ trong chốc lát, nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Y choáng váng nửa ngày mới tự nhủ: "Ngươi làm gì..."



Dạ Quân lại hỏi: "Lòng trung thành của ta và trách nhiệm của "Dạ Quân", ngài tin tưởng cái nào hơn?"



Chung Ly Tử Tức nháy mắt đã biết đáp án của mình là cái thứ hai, lần này y đột nhiên cảm thấy rất áy náy.



"Không cần trả lời ta, thiếu gia." Dạ Quân lắc đầu cắt ngang suy nghĩ của y, "Để ngài tin tưởng vốn là nghĩa vụ của ta, dù là cái gì ta cũng nguyện ý làm vì ngài. Ta rất rõ ràng tính tình của ngài, ngài không cần cảm thấy có lỗi, cũng không cần vì thuộc hạ mà thay đổi bản thân mình."



Dạ Quân cúi đầu cầm lấy bàn tay đặt trên đầu gối đang siết thành quyền của y, hôn lên từng đầu ngón tay: "Xin ngài yên tâm, thiếu gia, ta sẽ xử lý tốt mọi thứ."



"... Nếu ngươi đi vì cái này, sao không trực tiếp nói với ta?" Giọng Chung Ly Tử Tức khàn khàn, mang theo ủy khuất tủi hờn.



Dạ Quân cười khổ nói: "Dạ Hành đánh giá cực kỳ hung hiểm, ta không nắm chắc có thể còn sống quay về, vạn nhất ta... Sao nỡ để ngài chờ đợi uổng công."



Hắn vừa nói tới đoạn này, Chung Ly Tử Tức lập tức phát hiện sắc mặt của Dạ Quân trắng bệch hơi quỷ dị, hình như là do khí huyết không đủ, dựa vào thân thủ của hắn trong quá khứ, không có lý nào lại không đỡ nổi mình khi mình ngã, cả kinh hỏi: "Ngươi bị thương?"



Chung Ly Tử Tức biết rất rõ công pháp của hắn, từ trước đến nay đều là nhẹ nhàng linh hoạt, phòng ngự cực yếu kém. Hắn mà tham chiến thì chỉ xảy ra hai kết quả, hoặc là thành thạo điêu luyện thắng dễ, hoặc là chết không nghi ngờ gì. Sống ở Chung Ly uyển mười năm, Dạ Quân rất hiếm khi bị thương, hắn đã từng nói, bản thân sẽ không bị thương, chỉ bị chết.



Dạ Quân nén đau ho nhẹ, ấn ngực nói: "Bị Dạ Sát tân nhiệm đả thương. Thực sự không đứng dậy được, cho nên nằm vài ngày rồi mới trở về. Hôm nay đi đường nhanh quá, không cẩn thận vết thương lại nứt ra rồi."



Hô hấp Chung Ly Tử Tức trì trệ, nghĩ lại mà sợ. Dạ Quân đã lung lay sắp ngã, y vội vươn tay đỡ hông hắn.



Y chưa từng chủ động thân mật với Dạ Quân như này, còn đương thấp thỏm do dự, Dạ Quân đã tự giác nhích lại gần.



Thanh âm Dạ Quân hơi suy yếu, tựa lên đầu vai y mà nói: "Lần này bị thương rồi, nặng lắm... có khi phải phiền ngài một thời gian. Ta rất xin lỗi... Thiếu gia."



Giọng Dạ Quân nhỏ dần, gục đầu xuống ngất đi. Chung Ly Tử Tức tránh miệng vết thương của hắn, cẩn thận ôm hắn. Hắn vĩnh viễn là người hiểu y nhất, vĩnh viễn biết cách để mình an tâm.



Y nhỏ giọng nói: "Người phải xin lỗi là ta."



Ở góc độ Chung Ly Tử Tức không nhìn thấy được, người vốn nên lâm vào hôn mê Dạ Quân lại giảo hoạt mà đắc ý cười thầm.