Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 18 : Bén rễ

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Sáng hôm sau ta tỉnh dậy, Dạ Đàm đã luyện kiếm trở về, tắm rửa xong xuôi. Hắn được trao thêm một cơ hội học võ nữa, thần thái càng sáng láng, cơ hồ không nhìn ra thần sắc từng bệnh tật. Ta rất hài lòng.



Hành trình của hai người không rõ, ta liền đề nghị ở thêm một ngày nữa, thuận tiện mua một chiếc xe ngựa.



Dạ Đàm một bên hầu hạ ta ăn uống, một bên đáp ứng. Ta thấy bên hông hắn đeo thanh kiếm có phần mộc mạc rách rưới, cảm thấy rất không vừa mắt.



"Cái gì vậy?"



"Mấy ngày trước dùng tiền thêu hoa để mua." Dạ Đàm thản nhiên nói, "Rất tiện nghi."



Ta suy tư một phen, hỏi: "A Đàm, trên giang hồ có nhiều danh kiếm không?"



Dạ Đàm đáp: "Đương nhiên có rất rất nhiều."



"Dù sao chúng ta cũng rảnh rỗi, không bằng đi tìm cho ngươi một danh kiếm đi." Ta hớn hở nói, trong nội tâm cuồn cuộn đủ thể loại kịch bản mỹ kiếm mỹ nhân, vô cùng háo hức.



"Không nhất thiết chứ? Thuộc hạ không yêu thích kiếm." Dạ Đàm vậy mà lại không có hứng lắm.



Ta nghi nghi nói: "Không nhìn ra ngươi không thích a..."



"Ngược lại cũng không phải rất chán ghét. Thuộc hạ chỉ là không hiểu lắm." Dạ Đàm lắc lắc đầu nói, "Nếu muốn giết người, ám khí, kịch độc, dù là cái gì cũng hiệu quả hơn. Thuộc hạ đã qua hai mươi mấy nồi bánh chưng rồi vẫn không hiểu, tại sao thế nhân lại tôn sùng kiếm... Khả năng bởi vì trông khá đẹp đi."



Hắn nhớ lại cái gì, lại nói: "Thuộc hạ cũng từng nói với Trạch Tước y như vậy, chẳng biết vì sao Trạch Tước liền nổi giận nói ta làm nhục kiếm đạo, phải quyết đấu với ta. Ta là ảnh vệ, ẩn náu đã thành thói quen, Trạch Tước vì tìm ta mà chém đứt không ít hòn giả sơn cùng hoa cỏ."



... DA F*CK, hóa ra đây chính là phiên bản chân thực của "Dạ Sát ở Chung Ly Uyển náo loạn ba năm" đi.



Nếu như Dạ Đàm có tên giang hồ, nhất định sẽ là "Đuýt nồi Đại hiệp".



Kiếm là "bách binh chi quân"[1], hắn thiện-ác, đúng-sai đều không phân biệt được, đương nhiên không hiểu. Ta nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào, đành phải thôi.



[1] Bách binh chi quân: Vua của mọi binh khí.




Lạc Thư gật gật đầu, lại cẩn thận hỏi: "Quân công tử, vậy ta... có tính là thuộc hạ của ngài không? Ta có thể có họ của ngài không?" Hắn vừa nói xong đã hoảng loạn giải thích, "Ta, ta cũng không có thân thích khác, nếu như nếu có thể..."



"Vậy thì không thể tốt hơn. Vừa vặn, ta cũng không có người nhà." Ta cười đáp lại, nhìn hắn như chú chim mập hoảng sợ, muốn vò đầu hắn, tay đã nâng lên một nửa lại cảm thấy không thích hợp (chỉ muốn xoa đầu A Đàm hoy) liền đổi thành vỗ vai, "Quân Lạc Thư, rất êm tai."



Quân Lạc Thư đỏ mặt gật gù, mượn giấy bút để lại địa chỉ cho ta.



Ta mới ngồi một chút mà đã có phần hơi vô lực, liền từ biệt hắn về khách điếm.



Ta ngủ một mạch từ trưa tới tối mới tỉnh.



Dạ Đàm đang thay ta kỳ lưng, thấy ta tỉnh dậy, hỏi: "Chủ nhân, vì sao vai lại tím một cục vậy?"



"Hôm nay bị ngã."



"... Hai người kia không đỡ được ngài?" Dạ Đàm ảo não nói.



"Đương nhiên, người khác không sánh được với ảnh vệ tốt nhà ta."



Dạ Đàm dừng động tác, nhẹ nhàng ho một tiếng.



Ta lại nghĩ tới chuyện ban ngày, hưng phấn nói: "A Đàm, chúng ta có nhà rồi."



Dạ Đàm nghi hoặc nhìn ta.



Ta nghĩ tới phủ đệ ở nơi sông nước yên vũ ta chưa từng đặt chân tới kia, cõi lòng vừa yên ổn vừa an bình.



Ta vùi mặt vào tay hắn: "Cõi đời này ngoại trừ giết người còn có rất nhiều chuyện khác... Hãy để sau này ta chậm rãi dạy ngươi."



- ----



Đông Vân Triều: Chương này ngọt.