Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 93 : Vắng vẻ

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Trăng treo giữa trời, Chung Ly Tử Tức ngủ không bao lâu thì Dạ Quân rón rén xoay người. Hắn khẽ động nhẹ, Chung Ly Tử Tức lập tức tỉnh. Y vừa tỉnh, Dạ Quân đã nhận ra, lại tiếp tục nằm trở về.



Thấy hắn chẳng bị làm sao, Chung Ly Tử Tức yên tâm thiếp đi, mới ngủ được một lát, Dạ Quân lại lén lút bò dậy, y lại tỉnh theo, vừa toan hỏi hắn sao thế, Dạ Quân lại giở chăn ra nằm xuống.



Cứ thế giày vò qua lại ba bốn lần, kiên nhẫn từ thời bú sữa mẹ của Chung Ly Tử Tức cũng hao hết, chờ Dạ Quân lại lần nữa lặng lẽ muốn xuống giường, y bật dậy túm cổ hắn lôi lại hét nộ khí vào mặt hắn: "Rốt cục ngươi muốn làm cái cứt gì?"



Dạ Quân đáp: "Thuộc hạ không xứng cùng thiếu gia chung giường, thuộc hạ nên đi nơi khác thì hơn."



Thói quen mưa dầm thấm đất của Dạ Quân, không phải báo cáo công tác thì chắc chắn không dùng tôn xưng, báo cáo công tác thì thích thì dùng không thích thì dùng. Rõ ràng đang nói chuyện bình thường, hắn vẫn cứ lạnh nhạt như thế, Chung Ly Tử Tức lập tức biết lòng ku cậu đang có nhiều khúc mắc nan giải.



"Cứ an tâm mà dưỡng thương, quan tâm nhiều làm gì." Chung Ly Tử Tức không kiên nhẫn nói.



Dạ Quân lên tiếng, ngoan ngoãn không động đậy nữa. Chung Ly Tử Tức bị hắn giày vò tới nửa đêm, rốt cục yên tĩnh ngủ sâu.



Hôm sau thức dậy, Dạ Quân bên cạnh đã không thấy đâu.



Đã bị thương như thế còn không biết tốt xấu, Chung Ly Tử Tức giận trong lòng.



Nhưng y cũng không có rảnh như thế hiểu không, y còn phải cùng tỳ nữa đi trừ cổ cho Phương Tứ gia. Xử lý xong thì một đám huynh đệ Phương Tứ gia tràn vào phòng, mười mấy người đứng xếp hàng chờ y cứu chữa, bận đến giữa trưa mới xong, y bước về hậu viện nghỉ ngơi.



Chung Ly Tử Tức tự mình nấu thuốc, bưng bát lẩy bẩy, kêu: "Dạ Quân."



Dạ Quân vâng lời quỳ gối trước người y, trước đó còn mất đà đập đầu xuống đất. Hắn lập tức chỉnh lại tư thế, cung kính quỳ thẳng lưng.



Chung Ly Tử Tức đã lâu không thấy một Dạ Quân lễ phép quy củ như thế. Dạ Quân quả thực rất ít khi phạm sai lầm, cũng rất ít khi bị phạt. Lần cuối y phạt hắn đã là chuyện của bốn năm trước, là do Dạ Quân tự tiện báo cáo chuyện của Đại thiếu gia cho y.



Đại thiếu gia cùng ai trải qua một đêm nồng nàn, loại tin tức kiểu này một chữ y cũng không muốn nghe.




Làm sao có thể ngờ tới, chỉ xa nhau có mấy ngày, Nhị thiếu gia ngoài mặt bình tĩnh, bất động thanh sắc, tự nhiên lại thốt ra một câu mập mờ nồng nặc mùi bả chó như thế.



Cún nhỏ Dạ Quân bi thương nghĩ: Quả nhiên vẫn là ta không hiểu rõ thế giới này.



Chung Ly Tử Tức sai người đỡ Dạ Quân lên giường, đơn thuốc cũng phải thay mới.



Phân phó xong xuôi, y về phòng bắt gặp Dạ Quân đang nằm thẳng tưng trên giường, bèn ngồi xuống mép giường hỏi hắn: "Giờ ngươi đã rõ mình phải làm gì chưa? Còn cần ta nhắc nữa không?"



Dạ Quân thấp giọng đáp: "Là thuộc hạ cô phụ sự kỳ vọng của thiếu gia, không dám phỏng đoán ý của chủ nhân."



Chung Ly Tử Tức thở dài, hơi đau lòng hắn. Dạ Quân kiêng kỵ, e ngại, xét đến cùng đều là do tính tình mưa nắng thất thường của y lúc trước chôn xuống mầm tai họa.



Y chẳng biết phải an ủi Dạ Quân thế nào, nói "chuyện Trạch Tước ngươi cứ xem như chưa từng xảy ra" thì không đủ độ trấn an, mà bảo "ngươi đừng có lạnh nhạt như thế nữa" nghe có nồng nặc khí tức oán phụ không cơ chứ, y còn mặt mũi sao, bèn đổi chủ đề hỏi: "Vậy còn ngươi? Ngươi đang suy nghĩ gì?"



"Muốn hôn thiếu gia." Dạ Quân lỡ thốt ra lời trong lòng.



Chung Ly Tử Tức mỉm cười, nhưng lòng lại nghĩ: Con mẹ nó ngươi nghiện bả rồi đúng không?!



Dạ Quân chưa dứt lời đã hối hận, lập tức xoay người quỳ xuống đất thỉnh tội: "Thuộc hạ đáng chết."



"Đừng nhúc nhích." Chung Ly Tử Tức trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt một phen, rụt rè cọ chóp mũi lên má Dạ Quân. Thế là hôn rồi, còn muốn cái gì ở y nữa!!



Dạ Quân vốn đã sốt đến mơ hồ, tự nhiên khám phá ra mặt con người lại có thể nóng cháy như thế.



Hắn hoài nghi bản thân đã sốt đến ngu luôn, đến mức bắt đầu xuất hiện ảo giác.



"Sợ nói thôi ngươi không tin..." Chung Ly Tử Tức cố gắng trấn định, nghiêm mặt ngồi thẳng, "chỉ muốn để ngươi biết rằng... kỳ thật mọi chuyện không có hỏng bét như ngươi nghĩ đâu."