Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 101 : Sơ suất

Ngày đăng: 09:51 18/04/20


Editor: Đông Vân Triều



Chung Ly uyển Đại thiếu gia cảm thấy, cuộc sống của hắn đột nhiên biến đổi nghiêng trời lệch đất là vào cái ngày có một người đàn ông lạ đẫm máu nhào vào phòng hắn.



Trước đó, hắn chỉ là một tiểu thiếu gia của một tiểu môn hộ không có danh tiếng gì, không đến mức chúng tinh phủng nguyệt[1], là áo cơm không lo thôi.



[1] Chúng tinh phủng nguyệt: trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.



Nhị đệ khi còn bé chẳng biết tại sao lại phải xa nhà, sáu, bảy năm sau mới trở về. Năm đầu tiên Nhị đệ trở về, phụ thân tự nhiên lại lên núi ẩn cư một mình, nói là tị thế thanh tu[2]. Lúc đầu hắn thường xuyên tới thăm viếng cho trọn đạo làm con, phụ thân chỉ thờ ơ lấp lửng cho qua, càng về sau càng sử dụng nhiều ngôn từ ác độc, xỉa xói hắn bớt quấy rầy ông đi, còn đóng cửa không tiếp.



[2] Tị thế thanh tu: rời bỏ hồng trần để tu tâm dưỡng tính.



Mũi Đại thiếu gia hôn cửa mấy lần, dần dần hắn cũng biết điều không đến nữa. Vào những ngày lễ tết, hắn chỉ phái người đưa chút quà sang, đều như đá chìm đáy biển, không được hồi âm.



Mà Nhị đệ Chung Ly Tử Tức của hắn, từ lúc về nhà đã đổi tính, cả ngày u ám không vui, khoá mình trong phòng không chịu gặp hắn. Đại thiếu gia đứng ngoài cửa trông ngóng y, thử cùng y giao lưu tâm tình, nhưng người sau cửa một mực kiệm lời không đáp, dần dà, tâm cũng lạnh.



Hai cánh cửa khép chặt từ chối loài người, nhưng vẫn lọt ra mùi thuốc nồng nặc và mùi máu tanh ngòm không rõ nguyên do, đứng thật xa cũng có thể ngửi thấy. Hạ nhân trong nhà nhao nhao truyền nhau nói Nhị thiếu gia trúng tà, say mê tà pháp, sau nửa đêm còn có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào thê lương.



Đại thiếu gia mỗi lần gặp phải, đều muốn hung hăng dạy bảo họ. Nhưng một đêm trời trong, hắn bị mất ngủ, vô ý đi dạo tới ngoài viện của đệ đệ Tử Tức, quả thực nghe được có người đang thống khổ rên rỉ. Hắn toan tới gần xác nhận thực hư, liền bị một thiếu niên áo đen túm cổ áo xách ra.



Thiếu niên kia che nửa khuôn mặt, không rõ tướng mạo, chỉ cảm thấy mặt mày hắn ôn nhu, như hoa đào trên tuyết. Hắn nhẹ nhàng cảnh cáo mình, đừng có tới gần viện, sau đó quay người đi mất.



Trước lúc đó, mỗi lần Chung Ly Tử Hư muốn gặp đệ đệ đều là người này ra mặt ngăn cản, biết hắn là người duy nhất có tư cách ra vào viện y. Tử Hư ngơ ngác nhìn hắn đường hoàng trở về phòng đệ đệ, hơi hâm mộ, cũng không che giấu nổi chua sót.



Nhị thiếu gia Chung Ly Tử Tức khó ở nửa năm, cuối cùng bước ra khỏi căn phòng đầy cấm đoán và đồn đại của mình.



Đại thiếu gia biết được tin này thì mừng muốn chết, đệ đệ mười năm không gặp, có biết bao nhiêu chuyện phải nói, cũng có vô số câu hỏi nhờ y trả lời, hoan hỉ nhảy chân sáo đi gặp y.




Sau đó đệ đệ hắn mở tiệc, Đại thiếu gia mới nhìn thấy điên cuồng dưới đáy mắt tỉnh táo của y.



Đại thiếu gia ăn không biết vị, ngửi không biết mùi, như ngồi bàn chông, nhớ tới những ngôi mộ rải rác chốn rừng hoang sương muối, chỉ cảm thấy không rét mà run.



Hắn dần dần không dám qua đêm nơi trăng gió nữa, chỉ dám nghe hát ở nhạc phường.



Hắn sợ Nhị thiếu gia phát hiện ra, bèn viện lý do nỗi lòng đang tương tư một nhạc sĩ, nhìn những dung chi tục phấn khác không lọt mắt nữa.



Thời đó ở Diệp phường có một tân tú thanh danh vang dội tên là Nguyệt Thường Sênh, một khúc "Ba dịp Dương Quan"[3] danh chấn bát phương. Đại thiếu gia khi đó gần như sụp đổ, lười nghĩ, coi như đương nhiên mà chụp mũ lên đầu y.



[3] Ba dịp Dương Quan: Vua Đường Huyền Tông lấy bài thơ "Đưa Nguyên Nhị đi sứ An Tây" của Vương Duy đưa vào Nhạc phủ phổ thành bài hát, dùng để hát khi tiễn biệt nhau.



Toàn thành điên cuồng truyền nhau Chung Ly uyển Đại thiếu gia si mê Nguyệt Thường Sênh, kỳ thật Đại thiếu gia còn chẳng biết Nguyệt Thường Sênh trông ra làm sao.



———



Má Mười có lời muốn nói (hơi nhiều):



Kết thúc phiên ngoại về Nhị thiếu gia, tôi định quay về viết câu chuyện Đàm Quải, nhưng Đại thiếu gia lại có hố chưa lấp, đó chính là Nhị thiếu gia làm việc kín kẽ một giọt nước không lọt mà Đại thiếu gia vẫn phát hiện ra, nên tôi muốn viết cái này trước.



Kết quả viết một lúc vẫn chưa hết ý!! Hai ngàn chữ căn bản viết không đủ!! A a!! Không còn cách nào khác phải thêm một chương nữa thuii!!



PS: Ban đầu lượt VOTE rất ổn, về sau bị vượt qua, nhất định là do tôi DROP mười ngày!! Đều tại tôi không cố phun chương mới!! Phế Mười!! A!! Gà cay Mười ô ô ô!!



Tôi không thể cứ phế vật như vậy được, cố gắng hàng ngày QAQ, các thiên thần nhỏ nhóm đừng ngừng VOTE cho tôi nhaa!!