Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 593 : Khách quý tới chơi (3)
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
An Nguyệt Hằng thấy nụ cười kia, trong chớp mắt chỉ cảm thấy cả phòng hoa nở, tươi đẹp sáng ngời! Một đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong suốt có thể rõ ràng phản chiếu ra dã tâm, dục vọng như hắn đã từng có, dường như ở trong đó hắn thấy được một "chính mình" khác, một cái đủ để cùng mình xứng đôi, cùng mình quan sát thiên hạ!
Chỉ tiếc An Nguyệt Hằng lại không phát hiện ra, trong con ngươi sáng khiếp người kia, lại không có hắn!
" Ta cảm thấy Ngũ tiểu thư nói rất có lý, lúc còn trẻ phải dũng cảm đi mơ tưởng thứ không thuộc về mình, bằng không đợi đến lúc già đi, sẽ lực bất tòng tâm ~ "
An Nguyệt Hằng tán đồng mở miệng.
" Hazz, xem ra là ta già rồi, không theo kịp tư duy của những người trẻ tuổi như các ngươi~ "
Lão thái phi cũng tiếp lấy bậc thang hạ xuống.
Hai mắt của Liễu Tri Thư không ngừng đánh giá ở trên người Mộc Tịch Bắc và Mộc Tịch Hàm, khiến cho người ta không sờ ra đến cùng hắn muốn làm gì.
" Cô mẫu, lúc trước Bắc Bắc đáp ứng làm hai kiện y phục cho phụ thân, một lát nữa muốn xuất phủ mua ít xấp vải. "
Mộc Tịch Bắc đứng dậy, mở miệng với Lão thái phi.
Lão thái phi nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng thì rất vừa lòng, ngược lại không làm thất vọng khi Chính Đức đối tốt với nó như thế:
" Đi đi, chọn chất liệu tốt một chút, lát nữa bảo mẫu thân con thanh toán cho con."
" Vậy Bắc Bắc xin cáo từ trước. "
Mộc Tịch Bắc phân biệt hành lễ với mấy người, đang dự định rời đi, nhưng An Nguyệt Hằng lại mở miệng nói:
" Đúng lúc Bản Vương cũng muốn cáo từ, không bằng đi chung với Ngũ tiểu thư đi?"
Ánh mắt Lão thái phi có chút phức tạp, An Nguyệt Hằng cũng không phải người dễ đối phó, nhưng hôm nay đứa nhỏ Bắc Bắc lại ăn mặc long trọng như vậy, chẳng lẽ là....
" Cô mẫu, con cũng muốn đi, con cùng đi với Ngũ muội muội."
Mộc Vãn Tình cũng bận rộn lo lắng mở miệng nói.
An Nguyệt Hằng lại theo Mộc Tịch Bắc đi tới một quầy hàng khác, thấy Mộc Tịch Bắc chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua, thì tiếp tục đi đến quầy bên cạnh, không khỏi mở miệng nói:
" Sao vậy, không thích à?"
Trong lòng An Nguyệt Hằng có hơi khó hiểu, bình thường nữ tử nhìn thấy những thứ này không phải nên cao hứng sao? Sau đó xấu hổ mang theo e lệ cho thấy mình rất thích, chờ đợi mình chủ động mở miệng bỏ tiền mua nó sao.
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nhìn về phía An Nguyệt Hằng, tiện đà mở miệng nói:
" Tất nhiên là thích, nhưng là so với những thứ này, ta càng thích quyền lực hơn!"
An Nguyệt Hằng có chút kinh ngạc, cũng cười vui sướng, tốt! Hắn cũng thích quyền lực, có quyền lực, muốn cái gì mà chẳng có!
Trên lầu các phía đối diện, cửa sổ hơi mở ra, chỉ lưu lại một khe nhỏ, có một nam tử lại đứng ở nơi đó mắt không chớp nhìn " một đôi " Bích nhân bên trong Điêu Lang Ngọc Thế, bàn tay to nắm chặt, trong ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn.
Sơ Nhất Sơ Nhị đứng ở trong phòng, nhìn chủ tử đưa lưng về phía mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy nặng nề, ở trong không gian nhỏ hẹp này lại càng có cảm giác không thể thở nổi, cảm giác hít thở không thông đập vào mặt! Một đám đều đứng thẳng tắp, không dám thở mạnh.
An Nguyệt Hằng đi theo Mộc Tịch Bắc tiếp tục xem xét xung quanh, rốt cục nhìn thấy một khối bạch ngọc, bạch ngọc hình chữ nhật, trên mặt bạch ngọc không hề điêu khắc bất kỳ thứ gì cả, nhưng ở giữa hình chữ nhật lại có một sợi màu đen, từ sâu đến cạn, tạo thành đối lập rõ ràng, cực kì đẹp mắt.
Mộc Tịch Bắc biết, màu đen đó không phải tạp chất, ngược lại được hình thành từ thiên nhiên, cho nên mới sang quý.
" Thế nào?"
An Nguyệt Hằng đem cầm ở trong tay, quay đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.
" Không tệ. "
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày.
" Gói cái này lại đi."
An Nguyệt Hằng mở miệng nói với tiểu nhị.