Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 601 : Tiến đến Phật Tự (1)
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Mộc Tịch Bắc nhìn bóng đen áp xuống trên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn lại, lại phát hiện An Nguyệt Hằng đang khom lưng xuống muốn vươn tay vòng đến sau người nàng, hình như định ôm lấy nàng.
Trong lòng lập tức xuất hiện một tia chán ghét, cho dù là kiếp trước, hắn có lẽ cũng chưa từng ôm nàng vào lòng, huống chi hiện tại Mộc Tịch Bắc lại căm thù hắn đến tận xương tuỷ, tất nhiên sẽ chán ghét sự đụng chạm của hắn.
Mộc Tịch Bắc tính đứng dậy, lại phát hiện thời gian thật sự không kịp nữa rồi, đành phải bất động thanh sắc ngồi dịch sang một chút.
Ngay lúc bàn tay An Nguyệt Hằng sắp ôm được eo Mộc Tịch Bắc, một mũi tên màu đen phá không mà ra, đâm thẳng vào mặt An Nguyệt Hằng!
An Nguyệt Hằng lập tức thu tay lại, nghiêng người né tránh, mũi tên kia gào thét lướt qua sợi tóc của An Nguyệt Hằng, thẳng tắp ghim vào vách tường phía sau, mặt tường được trang trí tỉ mỉ lại trong nháy mắt xuất hiện một vết nứt lớn chừng cái đấu, lực đạo mạnh mẽ chỉ nghĩ cũng biết.
An Nguyệt Hằng điều chỉnh tốt tư thế, nhìn về phía ngoài cửa sổ, dường như mũi tên là từ phương hướng đối diện phóng tới, vì thế hắn liền cẩn thận quan sát, phát giác cửa sổ gian phòng phía đối diện có hơi mở rộng, mơ hồ có thể thấy được hình như có một nam nhân đang đứng ở bên cửa sổ, chỉ tiếc không nhìn thấy dáng người.
Nhưng cho dù như thế, An Nguyệt Hằng vẫn cảm nhận được sát khí nồng đậm trên người hắn, ánh mắt hơi co rút, không biết là người phương nào muốn hạ sát thủ với mình, trong đầu nhanh chóng lựa chọn ra một đám người có khả năng ra tay, lại ở trong giây lát bị hắn bài xuất.
Sau khi nam nhân kia bắn ra một mũi tên cũng không kinh hoảng, cũng không vì thất bại mà rời đi, ngược lại vẫn đứng ở nơi đó đối diện với mình, điều này không khỏi làm An Nguyệt Hằng sinh ra một loại cảm giác, dường như sự tình đã thoát ly khỏi sự khống chế của hắn, tâm tình có chút không vui.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, chung quy là Mộc Tịch Bắc mở miệng trước:
" Là người nào?"
An Nguyệt Hằng thu hồi ánh mắt, ôn hòa nói:
" Ai biết được, xem ra người muốn mạng ta thật sự không ít."
Lẳng lặng nhìn gần một canh giờ, lão nhân mới ngẩng đầu lên, cầm vòng tay điêu khắc trong tay đưa cho Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, tiếp nhận, sau đó mở miệng nói:
" Rất đẹp."
" Lão hủ ta làm đồ vật đều là tùy từng người mà làm từng món khác nhau, thứ này thích hợp ngươi, liền mua đi thôi. "
Tay của lão nhân có chút thô ráp, lại làm cực kì tinh tế.
Mộc Tịch Bắc thầm nghĩ, lão nhân này thật đúng là có ý tứ, trực tiếp liền nói với người ta thứ này thích hợp ngươi, để ngươi mua? Làm ăn như vậy, cũng không phải người người đều sẽ mua, phải biết nàng đứng ở chỗ này một hồi lâu, lão nhân kia cũng chưa từng để ý đến nàng đâu.
" Cái vòng tay này gọi là gì? "
Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.
" Hoa tươi khôi giáp."
Giọng nói lão nhân không nhanh không chậm mở miệng.
Mộc Tịch Bắc mắt sắc rất sâu, hoa tươi khôi giáp, tên như ý nghĩa, bề ngoài tuy rằng xinh đẹp, nhưng bên trong lại cực kì cứng rắn, đủ để ngăn cản bất cứ mũi tên đao kiếm nào, chỉ là sau khi nhuốm máu, cũng sẽ trăm hoa đua nở, càng thêm kinh diễm!
Biết đây là một người tạo nghệ cao thâm, Mộc Tịch Bắc cũng không tiếp tục mở miệng nữa, chỉ thanh toán tiền bạc, cầm vòng tay kia vào trong tay, liền đứng dậy trở về Tướng phủ.
Thị vệ kia thấy Mộc Tịch Bắc đã an toàn về tới phủ, liền cũng xoay người rời đi, toàn bộ hành trình đều không nói một câu nào.
Mà bên kia Mộc Vãn Tình lại lúng túng cực kì, An Nguyệt Hằng đột nhiên bỏ đi, vậy những thứ này ai sẽ trả tiền cho nàng, do dự hồi lâu, thế là mở miệng nói với tên thị vệ lưu lại kia.