Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 70 : Lửa cháy đổ thêm dầu
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Edit: Khuynh Vũ
Bầu không khí bên trong đại điện trong lúc nhất thời nghiêm túc hẳn lên, không có nhạc sĩ phối nhạc nên có vẻ yên tĩnh rất nhiều, mọi người từ lúc nghe được tin tức cũng không xì xào bàn tán giống như ngày thường, mà là hướng ánh mắt về phía Hoàng Đế và Thái hậu ngồi ở thượng thủ, chờ xem hai người họ sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Phải biết rằng, chuyện này nói không nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, nói nghiêm trọng lại cũng vô cùng nghiêm trọng, dù sao nếu xử lý không tốt, đã đủ để dao động căn cơ quốc gia, khiến cho quốc gia rung chuyển bất an, loại chuyện này nếu dùng để mê hoặc những dân chúng ngu muội vô tri kia chính là biện pháp hữu hiệu nhất, thường thường sẽ bị người hữu tâm tiến hành lợi dụng, dùng việc này mưu đồ làm loạn!
Phía dưới đại thần đều giữ im lặng, mấy người các phe phái đều phân biệt suy đoán thâm ý sau chuyện này, suy đoán chuyện này là xuất từ tay ai, lại sẽ tạo thành ảnh hưởng gì với mình, lại sẽ tạo thành trở ngại hoặc là dao động như thế nào với thế lực một phương của mình.
Một đám già đời trên quan trường giờ phút này lại đều im miệng không nói, nhìn xem hướng đi của sự tình.
Ánh mắt Thái hậu nhìn sang một vị hòa thượng ở bên cạnh, khẽ chau mày mở miệng nói:
" Hiểu đại sư, việc này chẳng lẽ là thiên cơ cảnh báo, rốt cuộc có thâm ý gì? Còn xin đại sư chỉ rõ."
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phương hướng Thái hậu nói chuyện, đó là một người hoà thượng trung niên khoác áo cà sa, từ đầu đến cuối đều đứng ở bên cạnh Thái hậu, dung nhan coi như tuấn mỹ, mũi ưng, ánh mắt cũng không rõ ràng, nếu không phải cái đầu sạch bóng mang theo phật châu, trầm mặc ít nói, không vui không buồn, người khác nhất định sẽ không cho rằng đó là một tên hòa thượng.
Chẳng qua mọi người vừa nghe Thái hậu xưng hô, Hiểu đại sư, liền biết người kia là ai, Hiểu là một tên hoà thượng tha phương, nghe nói sớm đã ngộ đạo, từng được rất nhiều phật tự giữ lại làm chủ trì, nhưng người này lại luôn thích vân du tứ phương, không chịu trú lưu.
Ở Tây La, Phật giáo cùng Đạo giáo song hành, tín ngưỡng tương đối tự do, nhưng Thái hậu lại cực kỳ tôn sùng Phật giáo, thậm chí đến trình độ si mê, sau khi Thái hậu nghe nói Hiểu ngộ tạo nghệ cực cao, liền ba lần bốn lượt tự mình rời núi, thỉnh cầu Hiểu ở lại bên cạnh chỉ điểm sai lầm, Hiểu vì thành tâm này cảm động, lúc này mới nguyện ý ở lại bên người Thái hậu.
Thái hậu luôn luôn không hỏi thế sự, cũng rất ít lui tới với mọi người, cho nên chuyện này cũng oanh động một thời, lưu truyền ồn ào huyên náo, mọi người vừa thấy một lần thì đã biết được Hiểu kia là ai.
Mộc Tịch Bắc xốc lên mí mắt, nhìn lướt qua cái Hiểu đại sư gì đó, cảm thấy hừ lạnh, cái gì đắc đạo đại sư, rõ ràng là một tên yêu tăng! Thái hậu này tôn sùng Phật gia, vốn đã hao phí quốc khố xây dựng không ít phật tự, lại vì không biết bao nhiêu Phật tượng tái tạo Kim Thân, hao tài tốn của, bây giờ xảy ra chuyện như vậy lại trông cậy vào một tên yêu tăng đến tìm ra nguyên do, thật sự là cực kỳ buồn cười!
Đại sư kia tiến lên một bước, một tay sàng sàng phật châu trong tay, ở dưới ánh mắt của mọi người, nửa ngày mới mở miệng:
" Hồi bẩm Thái hậu, đây đúng là thiên cơ cảnh báo, dường như có oan ức không thấu muốn tự dưng án, mà lệ khí trên người vị thí chủ này quá nặng, nhạc khí bởi vì có linh tính mới có thể phát sinh biến cố, tạo thành quấy nhiễu, từ đó làm cho âm biến. "
Thái hậu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ánh mắt quả nhiên sắc bén hẳn lên, trong mắt mang theo sát ý không chút nào che giấu, nữ tử này bởi vì lệ khí trên người chính mình lại mang đến một hồi quốc hoạ ngay trên thọ yến của mình, thật sự là tội không thể tha thứ!
Mọi người thấy thái độ Thái hậu, dường như cũng hiểu được Thái hậu tựa hồ đối với lời nói của Hiểu đại sư nói gì nghe nấy, phá lệ tín nhiệm, nhất mạch Tướng phủ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt có lo lắng cực lớn, Triệu Loan Kính lại thắt chặt trái tim, cực kì khẩn trương.
Mộc Tịch Bắc lại chỉ cúi thấp đầu, làm cho người ta không nhìn thấy biểu tình của nàng, giống như một đứa nhỏ phạm sai lầm, nhưng trong lòng lại đang suy tư đàn này rốt cuộc là bị động tay động chân như thế nào, đàn này đến cùng là vì cái gì mới có thể phát ra loạn âm, nếu nói cái gì mà lệ khí quấy phá, nàng tất nhiên là không tin, Lư gia tinh thông nhạc lý, tất nhiên là Lư gia giở trò quỷ!
" Nhưng mà vài ngày trước, Trẫm còn nghe qua một khúc đàn của Mộc Ngũ tiểu thư, làm sao ngắn ngủi mấy ngày lại thành lệ khí quá nặng? "
Trong mắt Hoàng đế mang theo do dự, nhưng tâm tình cũng rất trầm trọng, chuyện này rốt cuộc là ai giở trò quỷ, hay thật sự là thiên cơ cảnh báo!
" Hồi bẩm Bệ hạ, việc này phải hỏi xem thời gian gần đây vị thí chủ này đã từng làm chuyện xấu hại người gì, có gặp cảnh oan hồn lấy mạng, ác quỷ quấn thân hay không."
Yêu tăng kia nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ánh mắt bình tĩnh vô ba, giống như việc này chính là sự thật bình thường.
" Ý của Đại sư là trên đời này thật sự có oan hồn ác quỷ? "
Hoàng đế mở miệng hỏi thăm, nhưng trong lòng không khỏi sáng suốt một chút, chí ít hòa thượng này cũng không đem lần âm biến này quy tội trên người mình, cũng không nói đến đến chuyện chọn người tài đức sáng suốt khác, cái này cũng biểu thị, chỉ cần mình đưa ra một con dê thế tội đến gánh chịu vấn đề này là được rồi, chỉ là, không biết nếu để Mộc Ngũ tiểu thư gánh nỗi oan ức này, Mộc Chính Đức sẽ có tâm tình bất mãn gì không?
Hiểu mở miệng nói:
" Hồi bẩm Bệ hạ, phật gia có luận lí chuyển thế đầu thai, nhưng nếu là người bị chết oan, lòng còn không cam, oán khí quá nặng, thường thường hóa thành cô hồn ác quỷ, du đãng thế gian, không vào luân hồi. "
Hoàng đế nghe xong gật gật đầu, do dự hồi lâu, nhưng vẫn mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc:
" Mộc Tịch Bắc, Trẫm lại hỏi ngươi, khoảng thời gian này ngươi có làm ác với ai không, có làm ra chuyện gì thiên lý khó dung không?"
Trong lòng Mộc Tịch Bắc cười lạnh, cái từ thiên lý khó dung đều đã được vận dụng, xem ra Hoàng đế là tính lợi dụng mình gánh tội danh này, cho mọi người một cái công đạo? Loại Hoàng Đế bị người nắm mũi dẫn đi như vậy, làm sao có thể đấu lại An Nguyệt Hằng? Cho dù không có An Nguyệt Hằng, vị hoàng đế này sợ là cũng vô pháp đem Hoàng quyền tập trung ở trong tay mình.
Mộc Tịch Bắc khẽ ngẩng đầu, mở miệng nói:
" Hồi bẩm Bệ hạ, thần nữ chưa từng làm qua chuyện gì thiên lý bất dung cả, cũng chưa từng đả thương tính mạng người khác? Thần nữ chỉ là một nữ tử nhỏ yếu, làm sao có bản lãnh lớn đả thương tính mạng người khác như vậy, thần nữ sở cầu không nhiều, chỉ muốn ở trong loạn thế này cầu được một mảnh đất an ổn thôi."
Thái hậu chịu đựng tức giận không nói gì, chẳng qua vẻ mặt đều là một bộ không tin, đồng thời mang theo chán ghét đối với Mộc Tịch Bắc cãi lại, xoay mặt nhìn về phía Hoàng đế, tựa hồ đang chờ hắn quyết sách.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người trong đại diện đều rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, trong mắt dường như còn có rất lớn hoài nghi, mà trong mắt của rất nhiều nam tử lại hiện lên vẻ chán ghét, mặc dù dung mạo nữ tử này đều thuộc hàng tuyệt sắc, nhưng đối với những con cháu thế gia có quyền thế mà nói, xưa nay bên người chưa bao giờ khuyết thiếu mỹ nhân, cho nên quả quyết sẽ không bởi vì sắc đẹp đi thích một nữ tử bị nói thành oan hồn lấy mạng, ác quỷ quấn thân.
Hoàng đế thả chậm ngữ khí, mở miệng lần nữa:
" Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ trước khi mở miệng, chuyện này quan hệ trọng đại, tuyệt đối không thể nhân nhượng."
Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại:
" Hồi bẩm Bệ hạ, nếu nói thần nữ giết người đưa đến lệ khí nặng, vậy đao phủ chẳng phải sẽ càng bị ác quỷ quấn thân."
" Thí chủ lời ấy sai rồi, đao phủ chẳng qua là người chấp pháp, thường thường giết chết đều là kẻ đại gian đại ác, cho dù có uổng mạng dưới đao phủ, oan hồn này cũng chỉ đi tìm người làm ác đầu tiên."
Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại:
" Như vậy theo ý tứ đại sư là ta làm nhiều việc ác, mới có thể dẫn ra trận âm biến này?"
Đa Luân nhìn thấy Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều không thấy hốt hoảng, trong mắt hiện lên một tia thâm ý, Mộc Tịch Bắc này quả thật có mấy phần năng lực, nếu như có thể thu về trướng của mình, thật sự là không thể tốt hơn.
Trong lòng của người Lư gia đều là một trận vui vẻ, càng thêm bội phục gia chủ Lư gia, đây là mượn đao giết người a, mượn tay Hoàng đế cùng Thái hậu diệt trừ Mộc Tịch Bắc, bảo trụ danh dự Lư gia, phải biết hai người này so đàn, một người là dư âm còn văng vẳng bên tai, một người lại là dẫn phát ra âm biến, cái này truyền ra ngoài, kết quả như thế nào cũng có thể nghĩ được.
Lúc Liễu Mộng bị mang lên quả thực làm đám người kinh ngạc một phen, cái nữ tử khô gầy chỉ còn lại bộ xương này thật sự là mỹ nhân được xếp vào hàng thưởng đẳng ở Đế đô sao? Nhìn xem cỏ khô dính đầy tóc, bùn đất dính đầy móng tay thật dài, lại thêm một đôi mắt không có tiêu điểm, làm người ta cảm thấy thật buồn nôn.
Lông mày Thái hậu vặn thành một tòa núi nhỏ, Liễu Mộng xuất hiện ở trong cung điện vàng son lộng lẫy này có chút không hợp nhau, thậm chí ngay cả hương khí trong đại diện cũng bị phai nhạt, ngược lại nhiều hơn một mùi tanh hôi, không thể không nói, đây chính là một cái thọ thần trôi qua tệ nhất của đương triều Thái hậu!
Nhưng cho dù như thế, Thái hậu lại không thể rời đi, nếu không sự tình âm biến xảy ra trách tội ở trên đầu của mình thì phải làm thế nào cho phải, huống chi, Thái hậu cũng không muốn rời đi, bà ngược lại muốn nhìn một chút, chuyện hôm nay đến cuối cùng sẽ như thế nào, thật sự là bởi vì lệ khí Mộc Tịch Bắc bố trí, hay là có người giở trò, lợi dụng thọ yến của bà âm thầm thao túng hết thảy!
" Tôn phu nhân nói ngươi chính mắt nhìn thấy Mộc Tịch Bắc làm Tôn Lộ thành người lợn, thật sự có việc này không?"
Hoàng đế mở miệng nói với Liễu Mộng.
Liễu Mộng lại giống như người mất hồn, hai mắt vô thần, nửa ngày mới phản ứng được, nhẹ gật đầu.
Mộc Tịch Bắc lại đứng lên đi đến trước mặt Liễu Mộng, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng ta, nói khẽ:
" Như vậy xin hỏi Liễu tỷ tỷ, ta là như thế nào làm Tôn Lộ thành người lợn?"
Liễu Mộng có chút hoảng sợ nhìn bộ dáng cười yếu ớt trước mắt, không khỏi nhớ đến tình hình ngày đó, nhớ tới một cái Tôn Lộ đang sống sờ sờ, cuối cùng lại biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ kia, che hai lỗ tai, nhắm chặt hai mắt, liều mạng lắc đầu:
" Không cần... Không cần.... A a a!"
" Mộng nhi, Mộng nhi, con sao vậy, sao vậy?"
Tôn phu nhân một phen chế trụ Liễu Mộng, cánh tay nắm tay nàng cực kì dùng sức, móng tay thật dài thậm chí đều đâm vào làn da khô héo của Liễu Mộng.
Không được, không được, Mộng nhi ngươi rõ ràng đáp ứng ta sẽ chỉ chứng Mộc Tịch Bắc, thành bại ngay tại lúc này, ngươi ngàn vạn không được lùi bước, không được... Ngươi phải kiên trì lên, phải chịu đựng, chúng ta lập tức có thể báo được đại thù, lập tức có thể báo được đại thù rồi! Tôn phu nhân cực kì kích động, dường như ký thác kỳ vọng cực cao ở Liễu Mộng.
Trong mắt Đa Luân lóe lên một tia ảo não, Liễu Mộng này thật đúng là vô dụng, một câu liền bị dọa thành như vậy, Tôn phu nhân này làm sao lại tìm một thứ ngu xuẩn như vậy đến làm chứng, xem ra cũng là phế vật, Đa Luân nàng ghét nhất chính là thời khắc mấu chốt không dùng được người, nam nhân cũng là như thế.
Có điều cái này cũng gián tiếp chứng minh Mộc Tịch Bắc đúng là một nữ tử ngoan độc, vì thế nàng cực kì thưởng thức, mơ hồ có chút hưng phấn.
Tiểu bối Lư gia cũng vô cùng nghiêm túc nhìn chăm chú trò hay vừa ra, dường như cảm thấy Gia chủ cực kì xem trọng Ngũ tiểu thư Tướng phủ, nghe gia chủ nói, nàng ta cầm kỹ cao siêu, thắng được từng người trong Lư gia, lại nghe nói nàng ta tâm tư quỷ bí, Thôi gia, Tôn gia, Liễu gia đều hao tổn trong tay nàng, trong tiểu bối Lư gia cũng không có người nào là đối thủ của nàng, nhưng các nàng xem cho tới bây giờ, lại chỉ cảm thấy vị tiểu thư Tướng phủ này liên tục bị áp chế gắt gao, ngẫu nhiên một hai câu mặc dù hữu dụng, nhưng không cách nào thay đổi bại cục, thật là nhìn không ra có cái gì ghê gớm, sao gia chủ lại phải cẩn thận như vậy.
Lư Dẫn Ngọc lại hừ lạnh một tiếng, hắn đã nói qua, ở bên trong tiểu đánh tiểu nháo, Mộc Tịch Bắc này có lẽ có thể đùa giỡn một ít thông minh, nhưng nếu phụ thân của mình liên thủ với Đa Luân, nàng làm sao có đường đánh trả, sợ là hôm nay chỉ có một đường chết thôi!
Mộc Tịch Bắc cười nhìn Tôn phu nhân, mở miệng lần nữa:
" Tôn phu nhân, Bắc Bắc thật sự không biết phu nhân có thâm cừu đại hận gì với Bắc Bắc, lại nói Bắc Bắc thành người ác độc như vậy, Tôn tỷ tỷ đối ta không tệ, ta vì sao phải ác độc như vậy, nàng vốn là bị bệ hạ ban chết, ta tất nhiên là vạn phần đau lòng, trước không nói sao ta phải xuống tay độc ác với nàng ấy, lại nói ta có tài đức gì, vậy mà có thể thúc đẩy Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân làm việc cho ta, phu nhân ngài thật sự là xem trọng Bắc Bắc."
Dưới sự cổ vũ của Tôn phu nhân, oán hận cùng không cam lòng trong lòng Liễu Mộng dường như đánh bại sợ hãi, mở miệng nói với Hoàng đế:
" Bệ hạ, tội nữ tận mắt nhìn thấy, từng lời của Tôn phu nhân đều là thật, ngày đó chính là ở hình phòng thiên lao, có Mộc Tịch Bắc cùng nha hoàn bên người nàng ta, nha hoàn kia biết võ, lại nối giáo cho giặc, Bạch phó thống lĩnh cũng một giuộc với hai người, tùy ý hai người làm Tôn Lộ... Làm Tôn Lộ... "
Liễu Mộng dường như thật sự là khó mà mở miệng, nghĩ tới tràng cảnh hôm đó còn mơ hồ buồn nôn.
" Từng lời của tội nữ đều là sự thật, nếu là có nửa câu hư ngôn, cam nguyện chịu bệ hạ xử trí!"
Liễu Mộng cùng Tôn phu nhân lần này đều đánh bạc tính mạng muốn đưa Mộc Tịch Bắc vào chỗ chết.
Ánh mắt Ngũ Thanh Thanh vẫn luôn dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng ta nhìn An Nguyệt Hằng dường như có chút không giống, nói không nên lời là cái nào không giống, nhưng bằng vào nhiều năm ở chung, nàng vẫn phát giác tia khác biệt này, thế là ánh mắt nhìn về phía Mộc Tịch Bắc không khỏi nhiều hơn mấy phần tìm tòi nghiên cứu, tay cầm chén lưu ly có chút nắm chặt.
Ngân Bình vốn luôn đắm chìm trong sự sợ hãi mà Thanh Từ mang tới, giờ phút này nghe thấy Thanh Từ làm người ta thành người lợn, hai tay nắm thật vạt áo của mình, làm bọn chúng không còn run run rẩy lợi hại như vậy nữa.
Ân Cửu Dạ nhìn nữ tử khuôn mặt như vẽ ở giữa sân, nàng chỉ là cười, cười những người trang điểm lộng lẫy, cười đại diện vàng son lộng lẫy này, nhưng hai mắt mỉm cười kia lại chỉ là lạnh, vô biên tĩnh lặng, cho dù hãm sâu trong thiết kế trùng điệp, nhưng không có một tia bối rối, phảng phất như đứa bé không trải qua thế sự.
" Theo ai gia thấy, bây giờ chỉ chờ Vương công công trở về, nếu thật sự có ám lao, như vậy chính là chứng cứ vô cùng xác thực, trực tiếp kéo Mộc Tịch Bắc ra ngoài chém đầu đi!"
Thái hậu thanh âm lạnh lẽo mở miệng, hoàn toàn không có ôn hòa như lúc ban đầu.
Thái hậu nhìn xem Lão thái phi ở phía dưới, trong lòng không khỏi suy nghĩ, nếu có thể làm bà ta cũng liên lụy vào, tất nhiên là không thể tốt hơn.
Lão thái phi nghe thấy lời này của Thái hậu cảm thấy trầm xuống, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt mang theo chút lo lắng, Mộc Tịch Hàm rốt cục cũng đưa ánh mắt về phía muội muội của mình, vẫn an tĩnh như cũ khiến cho người ta cơ hồ có thể bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Có điều, không ai biết, giờ phút này trong lòng của nàng đang cuồn cuộn cơn sóng gió động trời, nam nhân kia lại là Lục hoàng tử! T im của nàng từ một khắc hắn xuất hiện tại đại điện bỗng nhiên đình chỉ, sau đó bắt đầu kịch liệt nhảy lên, nàng chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như vậy, khuôn mặt như đao gọt, mang theo kiên nghị, trong con ngươi đen nhánh mang theo tàn nhẫn cùng vô tình khiến người ta điên cuồng, không giống hôm đó đơn thuần yên tĩnh, lại giống như thiên thần đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.
Mộc Tịch Hàm không thể dời ánh mắt nàng ra khỏi người hắn, cứ việc nàng biết, nam nhân này rất có thể là nam nhân của muội muội mình, quả nhiên, nàng nhìn thấy một màn vẫn làm lòng nàng buồn phiền khó chịu, nam nhân coi trời bằng vung kia, lại chỉ hướng ánh mắt về phía muội muội của mình, mang theo dịu dàng cùng quyến luyến, cứ việc lướt qua trong giây lát, nhưng bởi vì nàng tiên đoán giữa hai người có vấn đề, cho nên tuỳ tiện cũng đã nhận ra.
Không bao lâu, Vương công công nhận hoàng mệnh mang theo hai tiểu thái giám trở về, cùng nhau mà đến còn có Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân Bạch Trúc, Hoàng đế vội vàng hỏi Vương công công:
" Thế nào? Có tìm được không!"
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Vương công công, vểnh tai nghe kết quả, phải biết đây chính là một cái mấu chốt quyết định sinh tử!
Vương công công lau mồ hôi trên mặt, gật đầu đáp lời:
" Hồi bẩm Bệ hạ, đúng là tìm được!"
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Đỡ trán.... Thật là, Tiểu Tuyết. Còn có ai... Hài tử nhóm nên ra phơi nắng a... Nếu không thô đến, tối nay liền lãng quên các ngươi....囧 Hài tử nhóm mau mau nổi lên a...