Rắn Rết Thứ Nữ
Chương 75 : Yến hội kết thúc
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Thái hậu cau mày, bất mãn nhìn về phía cung nữ gào như quỷ kia.
" Người tới, còn không kéo nữ tỳ thất lễ này xuống!"
Phượng mi Thái hậu vẩy một cái, duỗi ra ngón tay đeo nhẫn ngọc tinh xảo chỉ về cung nữ kia.
Cung nữ kia vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ:
" Thái hậu tha mạng a Thái hậu tha mạng a... Là Phượng Hoàng khấp huyết a, là Phượng Hoàng khấp huyết a..."
( Khấp huyết: khóc chảy máu mắt)
Cung nữ nước mắt giàn giụa, kinh hoảng không thôi, đập mạnh đầu ở trên mặt đất, đến khi đã tím xanh cũng chưa chịu dừng lại.
" Cái gì? Phượng Hoàng khấp huyết!"
Thái hậu một tay rút trâm cài ở trên búi tóc xuống, lập tức vẻ mặt kinh hoảng, khiếp sợ đến mức há hốc mồm.
Mọi người ở phía dưới vẫn luôn nhìn chăm chú vào tràng diện, từng người cũng kinh hãi đến biến sắc, nhìn kỹ lại, thì ra dưới hai con mắt của kim phượng vậy mà chảy xuống vô số vết máu, đỏ sẫm một mảnh, giống như Phượng Hoàng khấp huyết! Thực sự không rõ!
Thái hậu một tay cầm lấy trâm phượng trước đó còn cực kì yêu thích ném xuống bậc thang, trâm phượng đầu tiên là va mạnh vào mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thuý, sau đó lộn mấy vòng, rồi nằm ở bậc thang cuối cùng, mà lông vũ thất thải ở trên đuôi Phượng Hoàng bị rơi xuống mấy cái, xa xa bay xuống dưới.
Đa Luân giật mình trong lòng, lập tức quỳ trên mặt đất:
" Mẫu hậu bớt giận, mẫu hậu bớt giận, đều là khuyết điểm của Đa Luân, thực sự không ngờ tới... "
" Không ngờ tới cái gì? Hôm nay thọ yến phát sinh nhiều chuyện như vậy, ngươi rốt cuộc còn có thể ngờ tới cái gì? Uổng phí ai gia tín nhiệm ngươi như thế, nhưng ngươi lại làm việc cho ai gia như vậy? Đa Luân a Đa Luân, ngươi thật sự là làm ai gia quá thất vọng rồi!"
Thái hậu nói rất nặng lời, dường như là chuyện hôm nay ở trong ngực rốt cục đọng lại đến một điểm giới hạn, cùng nhau bộc phát ra ngoài.
Đa Luân quỳ trên mặt đất, một đôi mắt quyến rũ câu người đong đầy nước mắt, cực kì đáng thương mở miệng:
" Mẫu hậu..."
" Hừ! Đừng gọi ai gia Mẫu hậu, ở trong lòng ngươi ai gia tính là Mẫu hậu gì, ai gia coi trọng ngươi như vậy, những năm gần đây cho ngươi tôn vinh Công chúa, địa vị không ai bằng, bỏ mặc ngươi không biết kiểm điểm hành vi, bao dung ngươi ích kỷ tùy hứng! Nhưng rốt cuộc ngươi có đem chuyện của ai gia để ở trong lòng không? Không chỉ có thọ yến biến thành cái dạng này, khiến ai gia mất hết mặt mũi, ngay cả một phần hạ lễ mà cũng biến thành cái dạng này, xem ra, địa vị của ai gia ở trong lòng ngươi sợ là còn chưa bằng một cái nam sủng đi! "
Thái hậu giận dữ, nên cái gì cũng nói hết ra.
Xem ra, đây không phải đứa con thân sinh, tóm lại sẽ có đối xử khác biệt, gần giống như chuyện này nếu như phát sinh ở trên người Đức Dương công chúa, Thái hậu thế nào cũng không cho rằng nữ nhi bảo bối mà từ nhỏ mình đặt ở lòng bàn tay không đặt mình trong lòng, nhưng hôm nay đổi đến trên người Đa Luân, sự tình lại không giống nhau.
Đến cùng nuôi lớn còn chưa phải sinh ra, sinh dưỡng cùng nuôi dưỡng, kém nhau cũng không phải chỉ một chữ.
" Mẫu hậu. Người ở trong lòng Đa Luân vẫn chính là mẫu thân của Đa Luân, người sao có thể nói như vậy, sao có thể nói như vậy a... "
Nước mắt Đa Luân trong nháy mắt rớt xuống, phảng phất như đang chịu thiên đại ủy khuất, không biết làm tan nát bao nhiêu trái tim nam tử.
" Hừ! Theo ai gia thấy, ngươi vẫn là không nên ở lại trước mặt ai gia nữa, dọn về phủ Công chúa của ngươi đi! "
Thái hậu một câu liền đá Đa Luân ra ngoài cung.
Hai tay Đa Luân không tự chủ được xiết chặt, Mộc Tịch Bắc a Mộc Tịch Bắc, chẳng qua là một cây trâm, ngươi vậy mà khiến cho Đa Luân ta bị Thái hậu đá văng ra, thật đúng là rất bản lãnh, có điều không vội, Bản công chúa từ trước đến nay đều tin tưởng phong thủy luân chuyển, tháng ngày xui xẻo cuối cùng cũng sẽ đến phiên ngươi!
Mộc Tịch Bắc nhìn Đa Luân cúi đầu, nhếch miệng, Đa Luân ở ngoài cung kỳ thật vẫn có một phủ đệ, chỉ có điều bởi vì quá yêu thích, nên vẫn luôn ở trong cung làm bạn với Thái hậu.
Nơi ở trong cung của Đa Luân chẳng qua là một cái vườn ngự uyển bình thường, không tính phồn hoa, lại thêm Thái hậu lễ Phật, trong ngày thường không thích phô trương, tháng ngày của Đa Luân cũng chỉ xem như dễ chịu, kém xa phủ trạch xa hoa vàng son lộng lẫy, tựa như ảo mộng ở ngoài cung kia.
Thế nhưng rất nhiều người đều biết, ở bên người Thái hậu mặc dù phải trải qua cuộc sống khổ cực, cái đó cũng là đáng giá, nếu như Thái hậu cho phép Đa Luân lưu lại bên cạnh mình, liền biểu thị vị công chúa này còn được gia tộc Quách La che chở, nhưng nếu Đa Luân chuyển đến phủ đệ ngoài cung, cũng chỉ có thể là một công chúa phóng đãng không có thế lực mẫu tộc mà thôi.
" Mẫu hậu, Đa Luân xuất cung sẽ vẫn cầu phúc cho người, Đa Luân nhất định ngày đêm lễ bái phật chủ, sao chép kinh phật, tắm rửa phật lễ, cầu xin Mẫu hậu phượng thể an khang, mọi chuyện như ý, cầu xin Tây La ta mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an."
Đa Luân lau đi nước mắt trong mắt, ngôn từ khẩn thiết mở miệng.
Ánh mắt Mộc Tịch Bắc như hắc diệu thạch trong bầu trời đêm, đen nhánh lại lóe ra quang mang óng ánh, Đa Luân đến cùng là đi theo bên người Thái hậu hơn hai mươi năm, hiểu rõ bản tính Thái hậu.
Nếu lúc này Đa Luân vẫn một mực giải oan cho chính mình, Thái hậu sẽ chỉ lên cơn giận dữ, càng căm phẫn hơn, ngược lại, Đa Luân chỉ phục tiểu làm thấp, để Thái hậu cảm thấy mình vẫn như cũ có thể dễ dàng nắm giữ vận mệnh của dưỡng nữ này, có thể trong chớp mắt khiến nàng lên trời, thì cũng có thể trong chớp mắt khiến nàng rơi xuống đất, loại nắm quyền trong tay này không khỏi khiến tâm tình Thái hậu tốt lên.
Đúng lúc, An Nguyệt Hằng đi tới nơi này, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, vẻ mặt không khỏi thâm trầm, chẳng lẽ Mộc Tịch Bắc nhanh như vậy đã chuyển đổi trận doanh? Hắn thật đúng là đánh giá cao sự yêu thích của nữ tử này đối với mình.
" Thì ra Lục hoàng tử cũng ở đây, thật sự là đúng dịp."
An Nguyệt Hằng khách khí mở miệng nói.
Ân Cửu Dạ chỉ lạnh lùng phun ra một câu:
" Không khéo."
Vẻ mặt trên mặt An Nguyệt Hằng chưa thay đổi, nhưng lại cảm thấy Lục hoàng tử dường như có biến hóa không nhỏ, hoặc cơ hồ đã hoàn toàn thay đổi thành một người giống như thế, tiếp tục nói:
" Bổn vương có việc muốn thương thảo cùng Mộc Ngũ tiểu thư, còn xin Lục hoàng tử tạo điều kiện."
Ân Cửu Dạ nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, lại nhìn nhìn An Nguyệt Hằng, lui về phía sau hai bước, không hề rời đi.
Trong con ngươi An Nguyệt Hằng hiện lên một tia không vui, nhưng vẫn hướng về phía Mộc Tịch Bắc mở miệng nói:
" Mộc Ngũ tiểu thư nhanh như vậy liền thay đổi trận doanh, chuyển đi theo địch thủ? "
Mộc Tịch Bắc cười lạnh nói:
" A, nếu vương gia có thể liên thủ với Công chúa, mượn tay Tề gia thiết kế Bắc Bắc, Bắc Bắc vì sao không thể thay đổi minh hữu, đối kháng Vương gia chứ? Chẳng lẽ vương gia cho rằng, Bắc Bắc chỉ có thể lựa chọn Vương gia? Rốt cuộc đã không còn đường lui, hay Vương gia thật sự cho rằng Tây La lớn như vậy, cũng không bao giờ tìm được người ngang hàng với Vương gia?"
Sắc mặt An Nguyệt Hằng ngưng tụ, thời gian ngắn như vậy, Mộc Tịch Bắc cũng đã nhìn rõ mọi chuyện, mở miệng nói:
" Bản vương đúng là cùng Đa Luân công chúa và Lư gia kết thành đồng minh tạm thời, chẳng qua Bắc Bắc ngươi cũng hiểu được, loại vì lợi ích tạm thời kết thành đồng minh này cũng không kiên cố. "
" Vương gia ngài là đang nói giỡn với Bắc Bắc sao? Nếu bởi vì lợi ích kết thành đồng minh đều không bền chắc, như vậy kính xin Vương gia nói cho ta, cái gì kết thành đồng minh mới bền chắc? Chẳng lẽ Vương gia muốn nói cho ta là tình cảm? "
Trong tươi cười của Mộc Tịch Bắc hiện ra tia lãnh ý.
An Nguyệt Hằng trong lúc nhất thời nghẹn lời, mặc dù hắn đùa bỡn tình cảm khắp nơi, thế nhưng rất nhiều lúc, hắn lại cực kì tin tưởng vào tình cảm, dù sao có đôi khi thứ cảm tình này, có thể khiến nữ nhân liều lĩnh vì ngươi.
" Chẳng lẽ vẻn vẹn chỉ bởi vì lần này Bản vương liên thủ với Đa Luân, Bắc Bắc ngươi đã muốn vứt bỏ bản vương mà đi? Bắc Bắc ngươi xác định nam nhân phía sau ngươi mạnh hơn so với bản vương? "
Giọng nói An Nguyệt Hằng hiếm thấy mang theo phân kiệt ngạo.
Mộc Tịch Bắc nhếch miệng:
" Vương gia phải biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hắn hiện tại có lẽ không bằng Vương gia, nhưng hắn so với vương gia ngài có tương lai hơn, tính toán tuổi tác, mười năm sau, thành tích của hắn tất nhiên vượt xa vương gia, quan trọng là, vương gia tựa hồ có thể tùy thời vứt bỏ Bắc Bắc mà đi, đây thật sự khiến Bắc Bắc đặc biệt đau lòng. "
An Nguyệt Hằng, mười năm sau, có lẽ ngươi đã sớm hóa thành một nắm cát vàng, bị sâu kiến gặm ăn hầu như không còn rồi.
" Bắc Bắc, bản vương cũng không phải cố ý muốn lợi dụng ngươi, chỉ là bản vương từ đầu đến cuối đều tin tưởng vào năng lực của Bắc Bắc, cho rằng Bắc Bắc nhất định có thể đào thoát thăng thiên, nên mới hùa với Đa Luân xướng ra trò hay này, bây giờ ngươi xem, y như bản vương sở liệu, Bắc Bắc ngươi không phải đang hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở chỗ này sao? "
Ngữ khí An Nguyệt Hằng mang theo tia chân thành, biểu hiện cả người đều là vẻ chắc chắn, không giống với nam tử ngây ngô nói dối sẽ thẹn thùng.
An Nguyệt Hằng từng trải khiến hắn đối với mấy lời nói này hạ bút thành văn, càng thành thục ổn trọng không hiện một tia làm ra vẻ, rất tự nhiên.
" Thì ra là thế, kỳ thật trong lòng của Bắc Bắc và Vương gia đều cất giấu tâm tư giống nhau, hôm nay Bắc Bắc kết minh với Lục hoàng tử chẳng qua vì lợi ích của bản thân, chẳng qua chỉ trùng hợp muốn tính toán Vương gia một phen, có điều Bắc Bắc vẫn luôn tin tưởng vào năng lực của Vương gia, Vương gia tất nhiên cũng sẽ bình yên vô sự. "
Mộc Tịch Bắc nói như đương nhiên, tựa hồ cũng không còn trách tội An Nguyệt Hằng lợi dụng cùng phản bội trước đó.
Chính bởi vì loại thái độ lạnh nhạt lại nhìn không thấu này, thậm chí không giống với phản ứng của nữ tử ở trong dĩ vãng, trong lúc nhất thời làm An Nguyệt Hằng cảm thấy, nữ tử này vậy mà nắm không được, thậm chí thái độ với tình cảm thật sự là cực kỳ giống mình, cũng như hắn, vẫn trước sau tin tưởng, trên thế giới này chỉ có đem quyền lực vững vàng nắm ở trong tay, ngươi mới có quyền nói chuyện.
" Bắc Bắc, bản vương biết ngươi luôn luôn thông minh, thế nhưng có một số việc vẫn phải suy nghĩ tỉ mỉ, không nên vì sảng khoái nhất thời, mà nếm trải quả đắng, bản vương tin tưởng, cái này nhất định không phải điều ngươi muốn. "
An Nguyệt Hằng lần nữa tản mát ra mị lực của nam tử thành thục, không như Ân Cửu Dạ hỉ nộ vô thường, cũng không như Ân Cửu táo bạo dễ giận, chỉ đơn giản phân tích sự tình lợi và hại với ngươi, khi thì phối hợp thêm vẻ mặt thích hợp.
Chỉ là, Mộc Tịch Bắc biết rõ An Nguyệt Hằng nên biết được, vẻ mặt này đều là trải qua An Nguyệt Hằng tỉ mỉ tính toán mà thành, ngoại trừ trong mắt ngẫu nhiên toát ra một tia chân thực ra bên ngoài, còn lại đến cùng đều là nam nhân này nguỵ trang dễ như trở bàn tay.
Cứ như vậy, hắn đem mình ngụy trang thành một người nhìn có vui có buồn, vừa có giận có vui của nam nhân bình thường, mang theo phân thành thục ổn trọng sau khi trải qua thế sự, siêu thoát lạnh nhạt, đem mình từ đầu đến đuôi ngụy trang thành một nam nhân mình tỉ mỉ tạo nên, đến mức rất nhiều lúc mỗi người nhìn thấy An Nguyệt Hằng, đều sẽ cảm thấy, nếu nói người nam nhân có tư cách, đại khái sẽ có người tin tưởng, nhưng nếu nói nam nhân này có thể làm được một tay che trời, sợ là không có mấy người sẽ tin tưởng.
Nghĩ tới đây, Mộc Tịch Bắc đột nhiên ý thức được một sự tình cực kì nghiêm túc, nàng mơ hồ nhớ tới, thời điểm kiếp trước, An Nguyệt Hằng đều có giải quyết thư vãng lai cùng Nam Kiều Quốc, hoặc là phái người đi tới, chỉ không biết An Nguyệt Hằng có quan hệ gì với người của Nam Kiều? Vẫn nên tìm thời gian để cho người ta tra một chút thì tốt hơn, để tránh cái này lại thành lá bài tẩy cuối cùng của hắn, chuyển bại thành thắng coi như thôi.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
囧, hôm nay chữ ít một chút, vốn là bàn bạc làm nền mấy chương bình ổn, thế nhưng là ta... Ngủ thiếp đi...
Không biết chương này có sai lầm gì hay không, ngày mai có thời gian sẽ kiểm tra một chút, sau đó tranh thủ ngày mai nhiều mã điểm, bổ sung điểm cho hôm nay.... Lại nói, An Nguyệt Hằng và Ngũ Thanh Thanh lập tức sẽ đám cưới, kích động a...